Khoảnh khắc người đánh chuông Carnot nghe thấy cái tên Frank Lee, sắc mặt ông ta trở nên kỳ cục:

“Có, cậu ấy…cậu ấy là một con người hiền lành và đơn thuần, nhưng nhiều lúc, sự đơn thuần ấy rất đáng sợ.”

Chuẩn không cần chỉnh… Klein tránh khỏi đầu cầu thang để nhường chỗ cho người đàn ông gù. Vừa theo chân ông ta xuống tầng dưới, hắn vừa hỏi:

“Ông khá thân thiết với anh ta thì phải?”

Carnot lẳng lặng bước đi, mãi một lúc sau mới cất tiếng trong lúc vẫn đưa lưng về phía Gehrman Sparrow:

“Tôi chỉ là một phế phẩm dính đầy lỗi, lúc nào cũng bị người khác chế nhạo. Frank là một trong số ít những ai nhìn tôi bằng ánh mắt bình thường, đối xử với tôi như đối xử với con người có linh hồn thực sự…”

“Sao anh ta lại rời Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất?” Dù đã biết trước câu trả lời, Klein vẫn cố tình hỏi.

Carnot đi ra khỏi tháp đồng hồ, vừa nhẩm phương hướng vừa đáp:

“Tôi không biết cụ thể là thế nào.

Frank là trẻ mồ côi. Do từ nhỏ đã sống trong tu viện nên cậu ấy thực lòng coi Giáo hội như gia đình và xem Mẫu Thần là mẹ.

Frank có rất nhiều ý tưởng kỳ quái. Vốn dĩ có cơ hội trở thành Tổng Giám mục của một giáo khu, vậy mà suýt nữa cậu ấy đã bị đưa lên tòa vì lý do nghịch thần.”

Frank từng đề cập đến chuyện này rồi. Đó là vì hắn muốn lai giống giữa trâu đực, trâu cái với lúa mạch… Thẳng thắn mà nó, nếu là mình thì mình cũng lôi hắn đến tòa án ngay và luôn… Ban đầu cái tên này vẫn yên ổn chẳng qua vì hắn mới chỉ là Danh sách thấp, không làm được gì nhiều mà thôi… Klein thầm lạu bạu, theo sát người đánh chuông Carnot rẽ sang một con phố khác rồi đi vào cái hẻm nằm sau giáo đường St. Draco.

Carnot bước đến trước một tòa nhà bình thường, đưa tay kéo chuông cửa ba lần, mỗi lần dài khoảng hai giây.

Một lát sau, tiếng cộp cộp vang lên, theo đó là cánh cửa cót két mở ra.

Klein lập tức trông thấy một ông lão mặc áo chẽn ngắn màu đen và chống gậy cứng trong tay.

Tóc ông trắng như tuyết, song khuôn mặt không quá nhăn nheo già nua. Ngoài đó ra ông còn đeo băng bịt mắt màu đen.

“Thưa ngài Nghị viên, ngài Gehrman Sparrow có việc muốn đến thăm ngài ạ.”

Nghị viên Rejod? Ông ta chính là Nghị viên Rejod? Ông ta bị mù à? Trước kia Klein chỉ nghe tiếng chứ không chạm mặt nên hiện giờ hắn rất ngạc nhiên.

Rejod nghiêng tai, chậm rãi quay đầu về phía Gehrman Sparrow rồi bật cười:

“Xin lỗi, ta chỉ có thể gặp cậu trong tình trạng như này thôi. Sáng nay lúc mới tỉnh dậy, ta đột nhiên có dự cảm rằng hôm nay mình không được phép mở mắt nhìn bất cứ thứ gì. Để tránh gặp nguy hiểm, ta đành phải đeo bịt mắt.”

…Thế cũng được cơ á… Khả năng giả thần giả quỷ hơn hẳn mình rồi đấy… Klein nhất thời vừa buồn cười, lại vừa ngạc nhiên.

Rồi, hắn bỗng hiểu ra cách giải đọc chính xác dự cảm của đối phương. Đó là người này không muốn nhìn mình!

“Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine từng bảo Người Phi Phàm thuộc đường tắt ‘Quái Vật’ có thể nhìn thấy thứ người khác không thể nhìn thấy. Thế nên Thần mới cảm nhận được điểm đặc biệt của mình. Vả lại hồi còn ở thành phố Tingen, chỉ trông thấy mình một cái mà Admisol đã lập tức chảy máu mắt và đổ gục xuống đất trong đau đớn.

Nghị viên Rejod dự cảm được nguy hiểm nên mới đeo bịt mắt trước… Hầy, nếu không phải vậy thì mình đã định hỏi xem ông ta có thể nhìn được gì từ mình rồi… Klein không có ham mm,uốn ép buộc người khác tự làm tổn thương bản thân. Hắn ném suy nghĩ ấy ra sau đầu, chuyển hỏi:

“Ông đã có manh mối về món vật phẩm thần kỳ mà tôi cần chưa?”

“Hiện giờ thì vẫn chưa.” Nghị viên Rejod cười, “Sau khi phục hồi vết thương, ta phải tới Bayam một chuyến. May mà đúng lúc đang có sự điều chỉnh trong hàng ngũ cao tầng của Hải quân và Dinh Thống đốc, ta mới giải cứu Roy Kim thành công. Song việc ấy cũng mất khá nhiều thời gian.”

Klein chẳng lấy làm lạ:

“Vậy tôi thay yêu cầu này bằng một trợ giúp.

Tôi có một người bạn bị nhiễm vận xui do tiếp xúc với bức bích họa mà Thiên Sứ Vận Mệnh để lại, cần giải trừ hoàn toàn.”

Nghị viên Rejod trầm ngâm một hồi, đáp:

“Không thành vấn đề. Đưa ta tới gặp cậu ấy đi. Đừng để cậu ấy rời khỏi nhà, không thì sẽ có tai nạn đấy.”

Klein gật đầu, vừa cầm vali da vừa đi vào con hẻm ban nãy. Chớp cơ hội, hắn hỏi:

“Ngài Nghị viên, ông biết gì về Mẫu Thụ Dụ.c Vọng?”

Dưới góc nhìn của Klein, Học phái Sinh Mệnh và Học phái Hoa Hồng đã luôn xảy ra tranh chấp, hẳn họ sẽ hiểu rất rõ về nhau.

Dùng tay chống gậy, Rejod chầm chậm theo sau hắn. Ông vững vàng sải bước mà chẳng cần ai giúp, như thể dù có đeo bịt mắt hay không thì cũng chẳng khác gì.

Ông nhoẻn miệng cười:

“Mẫu Thụ Dụ.c Vọng là hóa thân của “Thần Bị Trói” – vị thần linh của Học phái Hoa Hồng. Song ta luôn nghi ngờ, có khi là ngược lại kìa. “Thần Bị Trói” mới chính là một trong các hóa thân của Mẫu Thụ Dụ.c Vọng. Ta tin vậy vì “Hồng Quang” Ayr Moria cho rằng Danh sách 0 thuộc đường tắt ‘Dị Chủng’ vẫn đang trống. Haha, chắc cậu biết về Danh sách 0 rồi nhỉ?”

“Phải.” Klein không nhiều lời, thậm chí hắn còn chẳng tỏ ra mình biết về Hội Anh Em Tịnh Quang.

Nghị viên Rejod “Ừm”, tiếp:

“Tóm lại, không ai biết thân phận thực sự của Mẫu Thụ D.ục Vọng hay đường tắt của Thần là gì. Có lẽ đây chính là thân phận thực sự của Thần. Vả lại, ta có thể cung cấp một chút thông tin gián tiếp.

Mẫu Thụ Dụ.c Vọng và “Mặt Trăng Nguyên Thủy” xung đột lẫn nhau. Dường như giữa hai bên luôn có những mâu thuẫn không thể điều hòa. Chính vì thế nên Học phái Hoa Hồng mới luôn xem bọn ta như kẻ thù.

Tuy nhiên, có những lúc Mẫu Thụ D.ục Vọng và “Mặt Trăng Nguyên Thủy” lại có mối quan hệ rất nhạy cảm. Hẳn cậu sẽ khó mà tưởng tượng được, một vị “Vua Pháp Sư” của lục địa Nam vốn sùng bái mặt trăng lại đi gia nhập Học phái Hoa Hồng.

Bảy đại Giáo hội Chính Thần thù ghét những Tà Thần như Chúa Sáng Thế Chân Thực, Ma Nữ Nguyên Sơ và “Mặt Tối Vũ Trụ”. Nhưng họ còn căm hận “Mặt Trăng Nguyên Thủy” và Mẫu Thụ.D.ục Vọng hơn cả thế.

Tương tự, Hội Cực Quang, Giáo phái Ma Nữ, Giáo phái Bái Huyết và Hội Khổ Tu Moses cũng đều không thích Học phái Hoa Hồng.”

Thú vị thật… Mẫu Thụ D.ục Vọng là một trong hai thực thể bị cô lập nhất à? Klein cản một chiếc xe ngựa lại trong lúc vẫn đang suy tư và nhìn người đánh chuông Carnot giúp Nghị viên Vận Mệnh Rejod trèo lên.

Kế đó, hắn cũng leo lên xe ngựa và bảo người xà ích đưa họ tới nhà trọ gần đó.

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã tới nơi. Vừa đặt chân xuống đường, Klein đã nghe thấy một âm thanh lớn đến váng óc. Vụ nổ ầm ầm làm rung chuyển cả dãy phố, toàn bộ kính cửa sổ đều rơi vỡ loảng xoảng dưới đất.

Đùa sao… Chẳng lẽ đây là do vận xui của Anderson? Trực giác linh tính Klein mách bảo đúng thế thật rồi, nhưng có vẻ thợ săn xui xẻo nhất vẫn chưa chết.

Định ngoái đầu lại để trông chừng xe ngựa, hắn lại nhìn thấy một mảng tường lớn trên tầng hai tòa nhà đổ sụp xuống, khói lửa bốc lên mù mịt.

Bấy giờ, một bóng người với quả đầu vàng xơ xác cùng bộ đồ tơi tả mới xuất hiện bên dưới. Anh lầm bầm:

“Thế mà cũng có người dám to gan lớn mật buôn bán vật tư vũ khí trong nhà trọ cơ, lại còn là loại thuốc nổ mới nữa chứ. Tí thì làm mình chết không rõ nguyên nhân rồi… Ôi cái vali của tôi…”

Klein cúi xuống nhìn vali trong tay, chợt cảm thấy may sao mà mình cẩn thận.

Hắn quay ra đỡ Rejod bước xuống từ xe ngựa.

Anderson cảm thấy gì đó nên xoay người lại, nở một nụ cười cay đắng:

“Sao giờ mấy tay buôn hàng nóng thiếu chuyên nghiệp thế chứ! May mà đây còn là ban ngày nên không có khách trong nhà trọ đấy. Tội nghiệp ông chủ quá mà, tự dưng bị thiệt hại sương sương thế đó. Nhưng lượng vàng đám người kia mang theo không dễ bị hỏng vậy đâu nhỉ, chắc vẫn đủ bù lại ngon ơ à.”

Ta nghĩ vận xui của ngươi phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn ở đây đấy… Klein gật đầu, nói với Nghị viên Rejod:

“Là hắn đó.”

Rejod quay đầu về phía Anderson, song tầm nhìn của ông vẫn bị che khuất bởi chiếc bịt mắt đen.

Ông ngừng lại một chút, cười khúc khích:

“Đưa ta một xu vàng.”

“Hở?” Anderson ngờ vực móc ra một xu vàng Loen trong người, đoạn quay qua cười đùa với Gehrman Sparrow, “Truyền thống ở quê nhà tôi ấy mà. May mấy cái túi be bé trong quần áo để giữ tiền xu. Lúc đầu tôi chả tin đâu, nhưng dạo này xui quá trời quá đất à.”

Vừa nói, anh vừa đưa xu vàng cho Rejod.

Nhận đồng xu xong, Rejod chậm rãi co các ngón tay lại, cuối cùng thu bàn tay về.

Rồi, ông cười:

“Xong rồi đấy, vận xui của cậu đã được hóa giải.”

“Hả?” Anderson đờ đẫn ngây ngốc nhìn Gehrman Sparrow đứng bên cạnh như muốn nói: Thế thôi á? Anh giới thiệu cho tôi một kẻ lừa đảo đấy à?

Klein cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng vào Rejod. Dù gì ông cũng là một Nghị viên Vận Mệnh.

Rejod cất xu vàng đi, khẽ cười:

“Lúc cậu dính vận xui cũng chỉ đơn giản như thế thôi mà. Nếu không tin ta, cậu có thể đến sòng bạc thử vận.”

“Hợp lý!” Anderson vỗ tay, lập tức bắt lấy một người qua đường để hỏi đường đến sòng bài gần nhất.

Một lát sau, anh quay lại với bộ áo jacket gọn gàng sạch sẽ. Theo bản năng, anh đang định mở miệng ra khi nhìn Rejod.

Nhưng Anderson bỗng thất thần. Cuối cùng, anh chỉ cố ngậm miệng lại và mỉm cười cảm ơn.

Đến khi vị Bán Thần đã lên xe ngựa đi xa, anh mới dựa sát vào Gehrman Sparrow, chán nản lên tiếng:

“Tôi đang định bảo, dù hơi mù một tí, nhưng trong lĩnh vực ‘Vận Mệnh’ thì ông vẫn được việc phết… May, may mà tôi còn kịp nhớ ra ông ta là một Bán Thần.”

Nếu ngươi mà thực sự nói câu đó ra, ngươi sẽ có cơ hội trở thành thợ săn “lập tức lên bàn thờ nhờ được hóa giải vận xui”… Klein không thèm tiếp lời đối phương, chuyển hỏi:

“Giờ nói ta nghe manh mối về khẩu súng kia được chưa?”

Vì Đói Khát Ngọ Nguậy có nhiều hạn chế nên hắn vẫn muốn sở hữu một món vật phẩm thần kỳ có sức tấn công bình thường.

Anderson vuốt vuốt tóc, cười khanh khách:

“Nó ở Bayam.

Trước kia tôi quen một người bạn là nhà thám hiểm xuất chúng. Song vì chán ngấy cuộc sống vừa nguy hiểm vừa không ổn định, cậu ấy đã dùng tiền tiết kiệm mua vài mảnh đất trồng gia vị, cũng cưới một cô gái làm vợ. Nói chung là hoàn toàn rửa tay gác kiếm.

Gần đây cậu ấy mới có con nên lại nghĩ nhiều hơn. Gì mà muốn con mình được sống trong hoàn cảnh an toàn hơn, rồi thì được hưởng nền giáo dục tân tiến hơn, được nhận tình yêu thương lớn lao hơn này kia. Thế là cậu ấy quyết định sẽ chuyển tới sống ở Backlund, vì ở đấy có trường chuyên và trường công tốt nhất.

Haha, cậu ấy không muốn sống trong căn nhà thuê trên đất Backlund, nhưng cũng chẳng định bán đi mảnh vườn hái ra tiền kia. Đúng lúc lại đang dư mấy món vật phẩm thần kỳ, thế là cậu ấy mới muốn bán khẩu súng lục đó.

Khoảng thời gian đó trùng đúng đợt tôi vội đi theo nhóm thợ săn kho báu vào vùng biển nọ, nên tôi không biết cậu ấy đã bán được chưa. Nhưng hiếm ai có thể mua đứt một vật trị giá gần mười ngàn bảng lắm. Chắc vụ giao dịch ấy vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Được. Ngươi dẫn ta đến gặp hắn.” Klein đáp lại đơn giản.



Bấy giờ, trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, Danitz kinh hãi phát hiện ra một vấn đề:

Đã ba ngày rồi mà thuyền trưởng gã vẫn chưa xuất hiện!