Cầm viên tinh thể máu lên và ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng, Klein lờ mờ cảm nhận được sức mạnh ăn mòn ẩn sâu trong đó.

Truyền thuyết kể rằng Vực Sâu chính là địa điểm mang sức mạnh ô nhiễm kinh khủng nhất, đến cả Thiên Sứ cũng sẽ sa ngã và mất khống chế nếu ở đó. Hiển nhiên những kẻ canh giữ Vực Sâu cuối cùng cũng sẽ bị Vực Sâu đồng hóa… Đặc tính mà Tàu Báo Tử đã thể hiện rất khớp với điểm ấy. Hừm, gia tăng sự đồng hóa với “Sứ Đồ Dụ.c Vọng” lên? Klein miên man suy nghĩ.

Chẳng bao lâu sau, hắn chú ý tới một chi tiết. Đó là Kircheis tuyên thệ lòng trung thành với Tàu Báo Tử chứ không phải ‘Bất Tử Vương’ Agalito!

Nói cách khác, ‘Bất Tử Vương’ chân chính là Tàu Báo Tử à? Agalito chỉ là người phát ngôn hoặc người quản lý các đối tượng bị ô nhiễm của nó? Ha, tương truyền rằng Agalito không phải Bán Thần, càng chẳng phải một Danh sách 4, nhưng chỉ nhờ vào Tàu Báo Tử mà có thể trở thành một trong tứ vương. Nếu đúng thế thật thì tình trạng của gã còn thảm hơn mình dự đoán, đến quyền tự chủ gã còn chả có…

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ trường hợp gã đúng là Danh sách 4 và mối quan hệ giữa gã với Tàu Báo Tử là cộng sự hợp tác. “Ma Quỷ” cơ mà, kiểu gì chẳng có mùi xảo trá, lừa dối người khác đâu đây…

Klein trầm ngâm vài giây, thử bói toán lần nữa để xem có nhận được gợi ích hữu dụng nào từ viên tinh thể máu dài mảnh kia không.

Hắn không sợ sẽ chuốc lấy phiền phức lớn, hay nói cách khác, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón chúng. Kể cả nó có liên kết với vị Ác Ma Vương nào từ Vực Sâu thì phản ứng cũng chỉ ngang với lần bị cắn trả từ Chúa Sáng Thế Chân Thực hay Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng là cùng. Klein tin sương xám vẫn có thể ngăn cản và áp chế nó.

Đây mới chỉ là lần đầu tiên nên sẽ không bị khóa chặt vị trí, không phải vấn đề gì to tát… Vả lại mình đã bói nguồn gốc của nó rồi, chẳng có nguy hiểm gì, nên chắc chắn Tàu Báo Tử không phải một ác ma Danh sách 0… Ha, rõ như ban ngày rồi đấy thôi? Nó mà là ác ma Danh sách 0 hay một Vật Phong Ấn cấp độ Vua Thiên Sứ, Amon gì đó, thì sao phải tránh khỏi mình, ‘Nữ Vương Thần Bí’, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ và Anderson chứ… Klein chợt nhận ra mình vừa tự dọa ma tinh thần mình, bèn nghiêm túc bắt đầu “Xem bói cảnh mơ”.

Trong thế giới mờ mịt u ám, hắn trông thấy một nơi phủ kín sương dày đặc.

Một con quái vật được tạo nên từ vô số cục thịt đen ngòm đang trườn bò ngọ nguậy, khoang bụng nó phát ra tiếng rống ầm ầm:

“Kẻ mê sảng!”

Cảnh tượng thay đổi, xuất hiện một tế đàn trông cổ xưa dội đầy máu tươi. Phía trên nó khắc họa đầy từ ngữ và ký hiệu mang cảm giác ô uế như thể đang hò hét cái gì.

Thế giới mờ nhạt vỡ vụn, Klein mở mắt, ngồi thẳng lưng lên.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn đồng dài, nhủ thầm:

“Kẻ Mê Sảng” ở đây là chỉ trạng thái của Tàu Báo Tử trước khi biến thành một Vật Phong Ấn – “Kẻ Mê Sảng” đến từ Vực Sâu, hay nó chính là con quái vật khổng lồ chắp vá từ vô vàn khối thịt đen kịt nọ bị một “Kẻ Mê Sảng” giết xong biến thành Vật Phong Ấn?

Haha, kiểu gì thì vẫn khẳng định được có dính đến một con thuyền. Nếu không thì nó đã chẳng kết rắn thành tình trạng hiện giờ.

Ừm… Từ tiếng cười lớn của kẻ đứng trên bờ vực mất khống chế, khả năng cao là Tàu Báo Tử tương ứng với “Kẻ Mê Sảng”. Có thể phán đoán sơ bộ nó không phải Vật Phong Ấn cấp 0, chứ không ‘Bất Tử Vương’ đã đứng đầu tứ vương rồi… Tầm Danh sách 3 chăng? Hơn nữa, rõ ràng Agalito không hề tương xứng với nó, nhiều nhất cũng chỉ phát huy năng lực khoảng Danh sách 4 thôi…

Tế đàn ô uế kia mang tới cảm giác nó đang gào thét gợi ý viên tinh thể máu này có thể dùng để triệu hồi ác ma Danh sách cao thì phải? Chẳng hạn như một “Kẻ Mê Sảng”?

Không biết cách nào để triệu hồi một ác ma Danh sách cao, cũng chẳng định làm thế, Klein tiện tay ném viên tinh thể máu cùng viên tinh thể lóe sáng – đặc tính phi phàm sinh ra trên người vị “Tư Tế Ánh Sáng” vào trong đống đồ lộn xộn. Vô cùng tùy tiện, hắn đặt đại một cái tên cho thứ trước:

Khí Thế Của Kẻ Mê Sảng!

Làm xong, Klein cẩn thận chuẩn bị bói toán lần nữa, đây là để xác nhận xem liệu đêm nay hắn có nguy cơ đụng độ nguy hiểm, nguy hiểm đến từ ‘Bất Tử Vương’ Agalito.

Trên thực tế, hắn đã đoán trước phần nào kết quả xem bói. Đó là ‘Bất Tử Vương’ Agalito sẽ không lên đảo!

Một là vì Đảo Toscarter đang có Bán Thần ẩn mình, Người Phi Phàm thông thường có thể không hay, nhưng chắc chắn tứ vương sẽ biết đến một mức độ nào đó. Mà Agailto không có vẻ gì sẽ muốn phát sinh xung đột chính diện với Bán Thần khác, cưỡng ép tiến vào “lãnh địa” của kẻ khác không phải phong cách của gã.

Hai là căn cứ vào giả thuyết trước đó, Klein đã nảy ra một suy luận: Agalito vốn không dám rời Tàu Báo Tử, còn Tàu Báo Tử lại không thể đi trên bờ!

Quả nhiên, Klein nhận được gợi ý tối nay hắn cực kỳ an toàn.

Đồng nghĩa với việc hắn không cần thay đổi hình dạng và phải chuyển sang nhà trọ khác.



Khoảng chín giờ sáng hôm sau, vừa bước chân xuống nhà hàng ở tầng một và ngồi vào ghế, Klein đã trông thấy Anderson Hood lù lù xuất hiện. Anh thản nhiên kéo ghế đối diện ra và ngồi xuống trước mặt hắn.

‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ dùng tay chải qua chải lại mái tóc vàng ngắn và chia chúng làm ba-bảy. Đoạn, anh nhìn Gehrman Sparrow, cười khanh khách:

“Ghê chưaaa, lấy một chọi ba mà vẫn săn được Kircheis mới giỏi!

Cái điệu bộ kéo lê xác ác ma xuống lầu dưới của anh đã truyền khắp toàn bộ cảng Toscarter rồi đấy.

Hề hề, nghe bảo mọi tên hải tặc bị gán lệnh truy nã đều quyết định tránh xa khỏi tầm mắt anh. Trong bán kính cách anh năm kilomet, chúng sẽ không dám bén mảng!”

Từ khi quen biết Frank Lee, Klein đã dứt khoát bỏ thói quen uống sữa. Hắn giơ tay gọi một tách cà phê, một lát bánh mì trắng, hai lát bánh mì nướng, một chiếc xúc xích heo cùng một đĩa bơ. Xong xuôi, hắn mới điềm nhiên đối đáp:

“Khả năng thu thập thông tin của ngươi khá nhỉ.”

Anderson bật cười:

“Đây là tố chất thiết yếu làm nên một thợ săn mà lại. Các nhà thám hiểm trên Toscarter đang sôi nổi thảo luận một vấn đề hết sức nghiêm túc, rốt cuộc thì ai mới là thợ săn mạnh nhất!”

Thấy Gehrman Sparrow chỉ ngẩng đầu nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng mà không rõ ẩn ý, Anderson đơ mặt, khô khan cười đáp:

“Họ đều bầu cho anh cả.

Haha, đằng nào thì đây cũng là Biển Sonia chứ đâu phải Biển Sương Mù.”

Sao ngươi phải chêm thêm câu cuối vào vậy? Bị ngứa đòn à… Tỏ vẻ thờ ơ, Klein thuận miệng hỏi:

“Còn gì nữa không?”

“Hả?” Anderson bỗng cảm thấy khả năng nghe hiểu của mình bị suy giảm.

“Còn tin gì nữa không?” Klein hỏi lại cụ thể hơn.

“Còn…” Anderson chợt nháy mắt ra hiệu, “Tối qua Molsona của Tân Đảng thuộc Loen bỗng mất tích một cách bí ẩn. Ở ngay trong căn phòng của mình, xung quanh vẫn đầy đủ vệ sĩ đứng canh, thế mà gã lại mất tích một cách bí ẩn! Bên chính phủ giải thích hẳn Molsona đã chết rồi. Nguyên nhân khả năng cao là do thờ cúng Tà Thần hoặc triệu hồi ác ma. Ha, có cho tiền người ta cũng chẳng tin. Vì chính Giáo hội Bão Táp đã nhận được một phong thư nặc danh, trong đó ghi chép cặn kẽ tội ác của Molsona, còn kèm bằng chứng nữa.”

Nói xong, Anderson nhìn Gehrman Sparrow không chớp mắt, mong mỏi vị nhà thám hiểm điên cuồng này sẽ thả cho mình thêm chút thông tin.

Anh nhớ rất rõ, chiều hôm qua Gehrman Sparrow mới hỏi mình trên hòn đảo này ai đáng chết nhất, và câu trả lời của anh là Molsona từ Tân Đảng thuộc Loen.

Klein “Ừm” một tiếng rồi im lặng.

Lúc này, một bóng người chạy vội vào trong nhà trọ. Sau khi nhìn ngó quanh quất, ông ta mừng rỡ hướng về phía Klein.

Đây là lão chủ quán bar hôm qua.

“Ngài Sparrow.” Lão ta bỏ chiếc mũ bon-net lõm đỉnh xuống, cúi đầu làm một lễ, “Bên kia xác nhận rồi ạ, nhưng để xong xuôi hết thủ tục thì phải mất thêm hai ngày nữa. Dù gì đấy cũng là số tiền lớn mà. Haha, tôi biết hôm nay ngài sẽ đi luôn, nên để tránh làm lỡ dở lịch trình của ngài, tôi đã lấy tiền mình ra ứng trước cho số tiền thưởng. À, một phần trong này là vốn lưu động của quán bar, phần khác do tôi vay mượn bạn bè. Ngài đếm xem đủ chưa ạ.”

Lão ta cố tình nói chi tiết như vậy là vì ngoài việc kiếm được tiền, lão còn muốn bày tỏ thiện chí của mình với Gehrman Sparrow, muốn kết bạn với nhà thám hiểm điên cuồng này.

Còn về chuyện hành động này có khiến mình bị ‘Bất Tử Vương’ ghi thù hay không, lão ta chẳng hề lo lắng. Đám Kircheis cũng sẽ nhận tiền thưởng thông qua bọn lão——đây là chiến lợi phẩm thu được trong cuộc chiến giữa các hải tặc. Ai mà chẳng muốn có thêm tiền hoa hồng, đây là luật bất thành văn trên biển.

Klein đếm chồng tiền mặt 6000 bảng dày cộp xong chia ra nhiều xấp nhỏ, nhét vào các túi khác nhau. Rồi, hắn gật đầu đáp:

“Tốt.”

Chủ quán bar thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn ngó dáo dác, lão ta hạ giọng xuống:

“Ngài phải cẩn thận, ‘Bất Tử Vương’ là một kẻ thù lâu nhớ dai, biết đâu lại chặn đường thuyền ngài trên biển.”

Lão ta không dám nói mình có cách sắp xếp cho người lén lên thuyền và rời đi một cách bí mật, vì lão sợ ‘Bất Tử Vương’ sẽ trả thù mình nếu bị phát hiện.

“Ta biết.” Klein bình thản đáp.

Ông chủ quán bar không nói gì nữa, chỉ cúi người rồi rời khỏi phòng ăn nhà trọ.

“Anh có cách rời khỏi đây hả?” Anderson tò mò nhìn Gehrman Sparrow.

“Ngươi đoán xem.” Klein nở nụ cười lịch thiệp nhã nhặn.

Khóe miệng Anderson giật giật:

“Trông anh tự tin có thừa thế thì tôi yên tâm rồi.

À đây, vé tàu, một rưỡi chiều sẽ xuất phát.

Chất như nước cất ạ. Tôi còn tưởng mình kiếm được 1600 bảng trong một đêm đã là dữ lắm rồi rồi. Ai ngờ…”

Klein không thèm đáp lời mà bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Sau đó, hắn ra ngoài bổ sung một bộ lễ phục mới để tránh bị thiếu đồ thay.

Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc đã tới giờ tàu thủy khởi hành. Vừa cầm chiếc vali mới mua, Anderson quay sang quan sát Gehrman Sparrow đứng bên cạnh, hỏi trong lo ngại:

“Chúng ta cứ thế mà ngồi tàu rời đi thôi à?

Chắc Tàu Báo Tử đang ở đâu đó quanh vùng hải phận này đấy. Mà Tàu Tương Lai thì đã rời bến vào hôm qua sau khi tiếp tế xong.”

Anh cảm thấy rời đi dưới cơn thịnh nộ của ‘Bất Tử Vương’ không phải một lựa chọn khôn ngoan.

Hẳn Gehrman Sparrow sẽ không điên đến mức thấy chết mà vẫn nhắm mắt lao đầu vào đâu nhỉ… Trừ phi hắn đã giăng sẵn bẫy… Vừa nghĩ ngợi, Anderson đột nhiên nảy ra suy đoán.

Klein không quay sang nhìn anh mà đi thẳng lên boong tàu với chiếc vali da trong tay.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Có vẻ Tàu Báo Tử đã cảm nhận được khí thế của nó gặp phải vấn đề nào đó. Dựa trên phương thức hoạt động của ‘Bất Tử Vương’, khó mà tưởng tượng được nó sẽ ép buộc tấn công toàn lực. Còn nếu giả thuyết của hắn sai, thì khoảnh khắc Tàu Báo Tử xuất hiện ở đằng chân trời, Klein sẽ lập tức vào phòng cầu nguyện chính mình. Kế đó, hắn có thể tiến lên phía trên sương xám và dùng quyền trượng đáp lời. Hắn muốn xem xem giữa “Kẻ Mê Sảng” và “Hải Thần”—ai mạnh hơn ai!

Đây vốn không phải kế hoạch nguyên bản của Klein. Ban đầu hắn định sử dụng năng lực của Quyền Trượng Hải Thần, ra lệnh cho sinh vật biển tìm một “phương tiện” dưới nước cho mình ngồi. Sau đó, dưới hàng tá tầng lớp phòng thủ bằng bùa chú, hắn sẽ kéo Anderson ra khỏi nước và cùng trốn khỏi phạm vi phong tỏa của Tàu Báo Tử, để rồi bí mật leo lên chiếc tàu thủy họ đã mua vé.

Tuy nhiên, cân nhắc tới việc mục tiêu trả thù đột ngột biến mất, khả năng cao ‘Bất Tử Vương’ sẽ giận cá chém thớt, lạm sát các tàu thuyền chở khách khác. Suy cho cùng, hải tặc cũng là thành phần không tuân thủ luật pháp, càng không có tiêu chuẩn đạo đức. Sau khi lên phía trên sương xám xem bói, Klein quyết định sẽ rời đi một cách quang minh chính đại.