Chương 89:

Hai phút, Trần Hà Thu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, vẽ một kí hiệu cửa thoát hiểm trên chỗ trống, sau đó cố gắng suy nghĩ, nhập 99 số liệu vào, ấn enter.

Ký hiệu cửa thoát hiểm, vừa đúng lúc xuất hiện ở vị trí vừa vặn nhất ở mỗi tầng.

“Hết thời gian, xin mời kết thúc.”

Trần Hà Thu nặng nề dựa vào lưng tựa ghế, thởi một hơi thật dài.

Thời gian vừa vặn, vẫn may, cô đã hoàn thành rồi.

Trợ lý Chu đã lấy máy tính đặt trước mặt Nguyễn Hoàng Phúc, bao gồm cả Ngô Nhật Lâm, tất cả nhân viên của Ngô thị đều hy vọng nhìn về phía Nguyễn Hoàng Phúc.

Tất cả những người có mặt ở đó đều không thể kiểm tra được số liệu có chính xác không, trừ vị thần thoại trong bất động sản là Nguyễn Hoàng Phúc.

Đầu ngón tay dài lướt từ từ trên màn hình của chiếc máy tính, xem xét kĩ mỗi một số liệu, từ giá đỡ của tòa nhà to, tới mỗi chi tiết phía sau……

Ngô Nhật Lâm chạy qua, dìu Trần Hà Thu đứng dậy, nói nhỏ: “Vất cả cho cô rồi, cố hết sức là được, không được cũng không sao, chúng ta nhận những dự án khác là được rồi.”

Trần Hà Thu nhếch khóe miệng, “Tổng giám đốc Ngô, nếu như bởi vì tôi, thì tôi tự nguyện từ chức___”

“Rất tốt,” Nguyễn Hoàng Phúc đã xem xong cả bản thiết kế, tán thưởng: “Tài năng thiết kế của cô Trần đúng là hiếm gặp, chúc mừng cô, thông qua bài kiểm tra của tập đoàn Nguyễn Thị.”

Cái gì___

Qua rồi?

Ngô Nhật Lâm mở to mắt: “Tổng, Tổng giám đốc Nguyễn, ý của anh là……”

“Phương án hợp tác cụ thể sáng mai tôi sẽ cho trợ lý gửi tới công ty anh, nếu như không có gì sai sót, chiều nay làm phiền anh tới tập đoàn Nguyễn Thị một chuyến, ký hợp đồng.”

Ngô Nhật Lâm càng ngạc nhiên hơn: “Không vấn đề gì!”

Nói xong, Nguyễn Hoàng Phúc hơi có ý cười nhìn sang Trần Hà Thu, “Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn kiến trúc sư Trần làm kiến trúc sư chính, tham gia hạng mục này.”

“Cái này không phải vấn đề!”

“Hai mươi bốn tiếng, gọi lúc nào tới lúc đó.” Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Tập đoàn Nguyễn Thị vẫn luôn chú trọng hiệu quả, tôi hy vọng tập đoàn Ngô thị cũng có thành ý hợp tác, được chứ?”

“Cái này……” Ngô Nhật Lâm nhìn sang Trần Hà Thu.

Trần Hà Thu hơi cau mày: “Thời gian tôi làm việc chỉ có tám tiếng, thời gian còn lại thuộc về bản thân tôi, xin lỗi Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không thích lấy thời gian làm việc riêng cống hiến cho công việc.”

“Trần Hà Thu…” Trương Thụy Khiêm kéo kéo tay áo cô: “Tiền thưởng của dự án này đủ cho công ty chúng ta ăn ba năm đấy … không dễ dàng gì mới lấy được, phải trân trọng…”

Trần Hà Thu không nói gì, đây chính là giới hạn của cô.

Sau khi cô tan làm còn chuẩn bị đi thăm ông Nguyễn, tuy rằng không muốn chuyển vào nhà họ Nguyễn chăm sóc cho người già, nhưng thời gian tan làm cô vẫn muốn nấu ăn cho ông. Còn cả em trai…

“Nếu như cô đồng ý điều kiện của tôi, sau khi hoàn thành xong dự án này, tôi có thể cho cô cơ hội tham gia cuộc thi kiến trúc Pritzker.”

Trần Hà Thu bỗng dưng ngẩng đầu lên.