Chương 46:

Cuộc sống trong tù không giống những gì ta thấy trên ti vi cho lắm.

Đây là kết luận Trần Hà Thu rút ra sau khi vào tù nửa năm, trong một đêm đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.

Một ngục giam giam mười tám phạm nhân, ở giường tầng.

Giường bên cạnh phát ra tiếng kêu cứu thảm thiết, cứu mạng, cứu mạng, ai đó cứu tôi với, đáp lại cô ấy chỉ có tra tấn và sỉ nhục dã man hơn, cho đến khi cô ấy không thể kêu lên được nữa.

Ngục giam phạm nhân cũng chia làm các loại khác nhau, người mới đến thì phải chịu hành hạ, cô cũng đã từng bị như vậy.

Nhưng cô khi ấy lại kiên cường hơn, “đại tỷ” lúc ấy nửa đêm tát cô một cái, cô nhắm chuẩn thời cơ kéo đầu “đại tỷ” xuống, cắn một phát mất nửa cái tai của cô ta.

Đương nhiên, lần đó cô bị đánh đến suýt mất luôn cái mạng nhỏ, nhưng từ đó về sau không ai dám bắt nạt cô nữa.

Thỉnh thoảng nghe người ta bàn luận về giường 003 của Trần Hà Thu, thì thường hay nghe những lời thế này: “Chó cắn người thường không sủa, Trần Hà Thu là một nhân vật rất tàn nhẫn đấy.”

Có mấy người phụ nữ muốn làm “nhân vật tàn nhẫn”?

Đều là bị ép.

Không hung ác thì chỉ có thể chịu bị bắt nạt, phòng giam này toàn giam những phạm nhân có thời gian thi hành án tương đối dài, các cô còn buồn chán cùng nhau thảo luận, muốn cùng vượt qua năm tháng đằng đẵng trong phòng giam nhỏ hẹp này. Cô tình nguyện giải quyết một lần, từ nay về sau một mình một cõi, không bao giờ động phải nữa.

Sau này cô mới biết, cô gái mới tới kia tên là Phùng Xuân, là một cô bé đáng thương phải chịu bạo lực gia đình, trên người toàn là vết phỏng do tàn thuốc, vị vật sắc rạch trên da, máu bầm tím đậm, nhiều lần suýt chút nữa bị đánh chết.

Cuối cùng, cô ấy quyết định phản kháng.

Lúc chồng ngủ, dùng búa giết chết ác ma kia.

Lần thứ hai bị bắt nạt sỉ nhục, cô ấy chọc mù một con mắt của “đại tỷ”, sau này không còn ai dám trêu chọc cô ấy nữa.

Trần Hà Thu từng lắc đầu cười khổ, cô Phùng Xuân này có thời hạn thi hành án giống cô, cách hành xử cũng giống cô.

Ở tù năm năm, vì Trần Hà Thu và Phùng Xuân có biểu hiện tốt nên được phóng thích sớm.

Ra khỏi cửa lớn, quản ngục nói với cô: “Ra ngoài rồi nhớ làm người tốt, đừng có làm việc xấu nữa.”

Trần Hà Thu cười nói cảm ơn, trước nhiều ánh mắt, bước ra khỏi cửa lớn của trại giam.

Cô luôn tôn sùng việc thiện, nhưng ở cái thế giới này, người tốt thì sống không được lâu, kẻ ác thì sống đến nghìn năm.

Phùng Xuân hỏi cô: “Chị về nhà sao?”

Trần Hà Thu nói: “Chị không có nhà để về.”

Phùng Xuân thấp hơn cô một chút, đứng cạnh cô có vẻ nhỏ nhắn, yếu đuối: “Em cũng vậy, nhà chồng sẽ không bỏ qua cho em, nhà mẹ đẻ thì chê em làm xấu mặt mũi gia đình, em cũng không còn nơi để về.”

Vậy nên Trần Hà Thu và cô ấy đến hộp đem Dạ Yến.

Lần đầu trông thấy cô, chị Trân sửng sốt tận một phút, nói không chắc chắn: “… Hoa Hồng?”

Trần Hà Thu sờ má phải của mình, hình xăm đóa hoa hồng kiều diễm đã sớm bị ép xóa trong tù, chỉ còn lại một vết xẹo xấu xí. Cô cười: “Chị Trân, là em.”