Chương 34:

“Hoàng Phúc…” Trần Linh Nhi vô tội chớp mắt nói: “Em chỉ muốn cho Trần Hà Thu uống chút nước, không ngờ lại làm hỏng máy thở của em ấy, em không cố ý đâu…”

Ánh mắt của Nguyễn Hoàng Phúc lạnh lùng xẹt qua gương mặt của Trần Hà Thu, đem Trần Linh Nhi ôm vào trong lòng mình nói: “Người em vẫn còn rất yếu, quan tâm đến cô ta làm gì?”

Trần Linh Nhi khóc nấc nói: “Trần Hà Thu nói gì cũng là em gái của em. Em nghe y tá nói rằng nếu hôm nay em ấy không hiến máu cho em, em có thể sẽ không được cứu, vì vậy em muốn đến chăm sóc cho em ấy một lúc…”

“Được, được rồi, đừng khóc nữa, anh đến đưa em về, được không?”

“Vâng, Hoàng Phúc, anh đến em cảm thấy an tâm hơn nhiều rồi.”

Máy thở được xử lý xong xuôi, Trần Hà Thu tham lam hít thở khí oxy tràn vào, lạnh lùng nhìn cảnh hai người đứng cách đó không xa đang ôm nhau, cô cảm thấy còn chói mắt hơn cả ánh đèn pin rọi vào mắt mình.

Khung cảnh ngày hôm đó vào năm năm về trước bọn họ gặp nhau cứ thế dội về trong tâm trí cô.

Khi đó anh không phải là Tổng giám đốc Nguyễn làm mây làm gió như giờ, sắc mặt so với bây giờ có chút trẻ trung và rạng rỡ hơn nhiều, anh bị đối thủ làm ăn thuê sát thủ ngấm ngầm sát hại, không còn đường thoát liền trốn ở chỗ tối trong phòng thử đồ của trung tâm mua sắm. Cả nhà tải app truyện hola nhé!

Trần Hà Thu lúc đó đang thay quần áo, cô vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông đi vào, nhưng anh lại che miệng cô lại, hô hấp không ổn định, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh nói: “Giúp tôi…”

Lúc này Trần Hà Thu mới nhìn thấy rõ mặt anh và nhận ra anh.

Chính anh đã cứu mạng mình một mạng khỏi người cha say xỉn!

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, mặc dù không có vết máu nhưng lòng bàn tay anh ướt đẫm, máu đặc quánh đã nhuộm toàn bộ chiếc áo khoác trong suốt của anh.

Bên ngoài có một đám người hung tợn xấc xược hùng hổ xông vào, hét lớn: “Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta chạy vào đây! Anh ta nhất định đang ở đây! Lục soát từng căn phòng cho tôi!”

Trần Hà Thu thấy không ổn, trong lúc hoảng loạn quay đầu lại nhìn lanh, anh vì mất quá nhiều máu cộng thêm đã gắng sức quá nhiều nên anh dường như mất dần khả năng phản kháng, nếu nhóm người này bắt anh đi thì hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Nhóm người trong tay cầm gậy côn, vừa mới lục soát phòng thử đồ bên cạnh, người phụ nữ bên cạnh vừa hét lên vừa lấy quần áo che thân thể, chân tay loạn xạ vội vàng đóng cửa lại.

“Còn sót lại căn phòng cuối cùng này.”

“Lục soát!”

Khoảnh khắc những người đó đập cửa mở ra, Trần Hà Thu xoay người nhào vào vòng tay anh, vòng tay qua cổ anh rồi kéo nó xuống, cô đã hôn Nguyễn Hoàng Phúc.

Lúc đó cô không có thời gian để suy nghĩ, hoàn toàn xuất phát từ Trần Hà Thu muốn báo đáp công ơn của anh cho nên cô muốn giúp anh vượt qua khó khăn lần này.

Nguyễn Hoàng Phúc bị cô hôn cả người chấn động, chỉ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng lại hành động rất quả quyết, mặc dù chỉ là một động tác kề sát rất đơn giản, cũng không biết làm động tác nào khác, động tác không được lưu loát.

Sợi dây thần kinh trong đầu anh thắt chặt, bị mất quá nhiều máu khiến anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái này, càng nhìn lại càng không thấy rõ, nhưng sự đụng chạm đó rất rõ ràng, anh chỉ ngây người một lúc rồi lập tức phản ứng lại hôn xuống dưới.

Dưới lòng bàn tay là thân thể có chút run rẩy của Trần Hà Thu, Nguyễn Hoàng Phúc trong cổ họng khẽ thở dài một hơi, để mặc cho chính mình đâm vào điên cuồng.