Chương 217:

Thân thể Tề ngũ gia càng ngày càng chuyển biến xấu đi, một nửa Lâm Hưng đã nắm trong tay mình, Thái tử gia đột nhiên xuất hiện cũng không có gì đáng uy hiếp. Có khả năng tập đoàn Lục Thị quy hang, đây chính là chuyện xấu nhất.

Anh nằm gai nếm mật hai mươi năm, hôm nay mới có được chút địa vị, thù vẫn còn chưa báo, sao có thể cứ như vậy dễ dàng chịu chết?

Cho nên anh mới nói: “Giám đốc Nguyễn, trước hết hãy chiếu cố thật tốt bạn gái của tôi, đợi mọi chuyện ổn định tôi nhất định sẽ đến đưa cô ấy đi.”

Nguyễn Hoàng Phúc đang khốn khổ vây lấy Trần Hà Thu hôn kịch liệt, nghe vậy cuối cùng cũng buông cô ra, ngẩng đầu lên: “Vậy cũng phải xem anh có mạng trở về hay không.””

“Tôi không dễ chết thế đâu.” Lê Anh Huy vẫy một chiếc xe taxi rồi ngoảnh lại nói với Trần Hà Thu: “Em đợi tôi một thời gian, nhiều nhất là cuối năm, tôi sẽ đưa em đi.”

Trần Hà Thu mới kịp mở miệng “Lê…”

“Nếu em muốn ăn kẹo, tôi sẽ mua cho em”. Nguyễn Hoàng Phúc ôm cô vào chiếc xe Maybach màu xám bạc của anh, khởi động xe rời đi. Dây an toàn lúc bây giờ giống như một cái lồng trói chặt cô vào yên xe vậy. Cô đã quên rằng Nguyễn Hoàng Phúc từ trước đến nay chưa bao giờ là một con người đơn giản, nếu cô có là Tôn Ngộ Không đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ thoát được Phật tổ ở Ngũ Hành Sơn. Thảm hại biết bao?

Nguyễn Hoàng Phúc hỏi cô: “Đi đâu đây?” Trần Hà Thu còn không buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Có gì khác biệt sao? Chỗ nào không có anh thì tôi đi chỗ đó.”

“Trừ phi là em đi ra ngoài vũ trụ.”

“Tôi còn có thể đi tìm cái chết, trên thiên đường đều là người tốt còn ác quỷ thì chỉ có thể xuống địa ngục thôi.”

Nguyễn Hoàng Phúc sầm mặt lại: “Không được nói bậy”.

Trần Hà Thu lạnh nhạt nói: “Tôi không nói bậy, anh đừng có mà ép tôi.” Nguyễn Hoàng Phúc đã một đêm không ngủ rồi, lúc đó cũng có chút mệt mỏi nói với cô: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không ép em.”

Trần Hà Thu bây giờ mới ngẩng đầu lên nói: “Không lẽ tổng giám đốc Nguyễn đây đã yêu tôi rồi sao? Đây truyện cười buồn cười nhất tôi được nghe trong 28 năm nay đấy.”

Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Em thay đổi rồi, trước đây em không có kích động tới mới nhảy dựng lên thế này.”

“Trần Hà Thu của trước đây sớm đã chết trong nhà giam từ lâu rồi.”

Trầm mặc một lúc lâu, không khí như đang đông cứng lại. Nguyễn Hoàng Phúc bỗng nói: “Đi đến bệnh viện thăm anh em trước, anh ta đã kể với tôi rất nhiều chuyện của bọn em lúc nhỏ.”

Trần Hà Thu cũng không có ý kiến gì. Chính xác mà nói bây giờ dù đưa cô đi đâu cô cũng không có ý kiến. Bệnh viện lúc sáng sớm đã có người tới người lui, lúc nào cũng đông đúc. Nguyễn Hoàng Phúc dừng xe, kéo Trần Hà Thu đi về phía trước nhưng đó không phải là hướng đi đến phòng bệnh của Trần Mộc.

Anh vội giải thích: “Phòng đôi không thích hợp để nghỉ ngơi, tôi đã đổi phòng đơn cho anh em rồi, còn mời hộ lí đến chăm sóc.”

“Vậy thuốc của anh ấy…”

Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Trước mắt thì vẫn chưa ngừng , còn sau này còn phải xem em biểu hiện thế nào.”