Edit: Cá

Lúc Chu Việt mở đóng gói món ăn ra có không ít người nhìn qua, những người quen biết còn tỏ ra hâm mộ Chu Việt có người chị gái như thế, cuối cùng anh cũng có thể trải nghiệm cảm giác giống Lục Trạch từng trải.

Sung sướng nha!

“Là canh bào ngư.”

“Trông có vẻ rất ngon đó.”

“Không hổ là món ăn của nhà hàng lớn.”

Lục Trĩ nghe thấy mọi người bàn luận liền đi qua phía Chu Việt, thật ra cô muốn biết người cha trên danh nghĩa của Phùng Thịnh tay nghề tốt ra sao, tiếc là cô nhìn không rõ lắm lại không biết hành động này khiến Lục Trạch hiểu lầm.

Lục Trạch: “Chị ơi, em thích nhất món chị làm, chỉ cần là chị làm thì món gì em cũng thấy ngon, chờ sau em kiếm được nhiều tiền nhất định sẽ giúp chị mở rộng quy mô lên nhà hàng.”

Tuy Lục Trạch chưa đến nhà hàng lớn nhưng anh cũng không phải là khen xuông chị gái mình, anh không tin nhà hàng lớn đó có thể làm món ăn ngon hơn chị mình.

Tôn Duy đứng trước màn hình cảm thán: “Món ở nhà hàng lớn sao so được với tay nghề của bà chủ nhỏ chớ, tôi ăn nhiều lần rồi chẳng qua ở đó quy mô lớn, đi theo con đường sang trọng nên nhắc tới mới cảm thấy tốt thôi.”

Nhân viên công tác đứng bên cạnh Tôn Duy nói: “Trước kia bác ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, không phải cũng nói thế hả?”

Tôn Duy: “Đây không phải món ở Mỹ thực trong trí nhớ nhé!”

Bên trong phòng khách mọi người đã bắt đầu ăn trưa, vì có kinh nghiệm lần trước nên người nhà thí sinh hôm nay hầu như ai cũng mang theo cơm trưa, Lục Trạch nói với Lục Trĩ về chuyện công diễn, muốn chị gái sẽ có mặt ở buổi công diễn. Lục Trĩ đồng ý sau đó Lục Trạch mới mở đóng gói ra ăn.

Lục Trạch: “Lần này chị làm món gì cho em thế?”

Lục Trĩ: “Cơm chiên dứa đó.”

Lục Trạch mở đóng gói tinh xảo trước mặt ra, mùi thơm của dứa lập tức lan toả, khiến vài người đang ăn cơm cũng dừng lại.

Sao chỉ là cơm chiên dứa thôi, lại có thể thơm tới vậy hả trời.

Một nửa quả dứa được cắt đôi, bên trong là cơm chiên vàng rụm, kích thích vị giác và ánh mắt ngóng trông của mọi người trong phòng, mùi thơm của dứa còn có chút gì đó hơi cay cay.

Dứa của cửa hàng bên cạnh rất ngon nên Lục Trĩ mới chọn để làm cơm chiên dứa, kết hợp lại thật sự như lên một tầng cao mới.

Lục Trĩ cầm chai nước mở nắp ra để bên cạnh Lục Trạch: “Mau ăn đi.”

Lục Trạch cầm thìa xúc từng thìa cơm chiên lên thưởng thức, cắn được miếng dứa liền cảm nhận được nước ngọt tràn lan, mềm mềm lại có cơm chiên giòn rụm đúng là tuyệt vời. Lục Trạch cảm thấy hương vị này quả thật rất đỉnh luôn, không hề có cảm giác dầu mỡ của cơm chiên mà ngược lại có vị tươi ngọt của dứa, bên trong còn có tôm được bóc vỏ và cà rốt, trứng gà rất xịn xò.

Chu Việt bên kia đang uống canh bào ngư, nhìn đóng gói rất cao cấp, canh trông cũng hấp dẫn nhưng có lẽ vì theo đuổi cách trang trí sao cho thậy tinh xảo nên phần giữ ấm có chút kém, uống vào cũng rất ngon nhưng bị nguội nên cảm giác kém hẳn.

Món cơm chiên dứa vừa đập vào mắt liền hấp dẫn không ít tiếng bàn luận xung quanh, ngược lại nhà hàng lớn ban đầu được họ khen nức nở dường như đã rơi vào lãng quên.

“Thơm quá đi, tôi mới liếc qua đã thấy thèm rồi.”

“Ôi trời ơi, lần này bà chủ nhỏ mang theo tận hai phần, mấy người nói xem Lục Trạch có ăn hết không.”

“Cậu đoán xem, nếu tôi là Lục Trạch thì tôi chắc chắn ăn đến no căng bụng mới thôi.”

Cùng lúc đó Tôn Duy cũng đang nghĩ đến Lục Trạch liệu có ăn hết hai phần cơm chiên dứa hay không ta, ông có thể đi qua lừa lấy một phần không nhỉ. Ấy không phải, là Lục Trạch ngại ông nói nhiều phiền phức nên liền đưa một phần cơm chiên dứa cho ông mới đúng chớ.

Lục Trạch ăn xong một phần cơm chiên dứa vẫn thấy chưa đã thèm, anh mở phần thứ hai ra bắt đầu ăn tiếp. Tôn Duy nhìn thấy liền cảm thấy bản thân thật sự đáng thương hết sức, vì thế liền dí sát mặt vào màn hình xem Lục Trạch ăn.

[Ha ha ha ha ha, cơm chiên dứa vô địch]

[Cơm chiên dứa giải nhất nhé!!]

[Mỹ thực trong trí nhớ xịn]

[Lần trước tui nhìn Lục Trạch ăn cơm còn lần này tui nhìn cơm của Lục Trạch~]

[Hu hu hu, tui muốn ăn quá đi, tui thích nhất là dứa luôn, chắc chắn món này ăn rất tuyệt cú mèo… hu hu]

[Đừng nói nữa, tui phải cài báo thức để đến sớm xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ thôiiiiiii]

Chị gái Chu Việt lặng lẽ nhìn bình luận trên livestream, ban đầu rất có khí thế còn bây giờ vừa ngẩng mặt nhìn liền thất Chu Việt đang nhìn Lục Trạch ăn cơm chiên dứa một cách ngon lành liền khó chịu. Chị gái Chu Việt vươn chân đá em mình một cái, lúc này Chu Việt mới yên lặng cúi đầu, tiếp tục uống canh bào ngư.

Chu Việt thừa dịp camera quay chỗ khác liền nhỏ giọng nói: “Chị, em thật sự không muốn uống nữa.”

Chị gái Chu Việt: “Uống hết cho chị, em mà không uống chẳng phải để cho người khác biết là nó không ngon hả, uống nhanh lên!”

“Chị, thật sự uống không ngon mà, với lại….. chị gái Lục Trạch làm cơm chiên dứa thơm quá.”

“Chị, có phải chị vừa nuốt nước bọt không?”

“Câm miệng.”

“……”

Chu Việt uống sạch bát canh bào ngư liền nghĩ lát nữa không cần đưa canh cho đạo diễn Tôn nữa. Có lẽ ông ấy chỉ muốn ăn cơm chiên dứa thôi.

Lúc Lục Trĩ ra về thì gặp Chu Thành An ở bên ngoài, anh thấy cô đi ra liền mở cửa xe, Lục Trĩ nhìn anh cười: “Cảm ơn anh, Chu Thành An.”

Chu Thành An: “Buổi sáng cô đã nói cảm ơn rồi.”

Chu Thành An đưa Lục Trĩ về, hai người ở trong xe cũng không nói chuyện gì nhưng cũng khá ổn, ít nhất không ai cảm thấy xấu hổ.

Lục Trĩ về đến nơi liền đi thẳng đến siêu thị trái cây mới khai trương, cô vừa đến thì ông chủ đã nhìn thấy, cười hả hả với cô rất vui vẻ.

Ông chủ nói: “Món mỳ sợi và cơm chiên dứa của cháu thật sự quá ngon, hai vợ chồng chú lâu lắm rồi chưa được ăn ngon như thế đâu. Không ngờ dứa còn có thể chiên cơm ngon vậy, dù hai vợ chồng chú biết cách làm thì chắc chắn không ngon được bằng cháu.”

Chủ siêu thị trái cây khen Lục Trĩ vài phút sau đó mới ngượng ngùng cười cười: “Cháu tới mua trái cây đúng không, muốn mua quả gì chú giảm giá cho.”

Phải biết rằng hôm nay vợ chồng ông ngoài món mỳ sợi còn được ăn thêm cơm chiên dứa của Lục Trĩ, lúc ăn hai người còn khen không dứt lời nữa.

Lục Trĩ: “Cháu muốn thêm món cơm chiên dứa vào thực đơn ạ.”

Ông chủ vui vẻ nói: “Cháu mà mở bán món này đảm bảo cả nhà chú qua xếp hàng mỗi ngày.”

Lục Trĩ: “Vâng, món này quan trọng cần dứa nên cháu muốn hỏi siêu thị của cô chú có thể cung ứng dứa cho cháu hay không ạ.”

Ông chủ: “Không thành vấn đề, chỉ cần là mùa dứa thì siêu thị có thể cung cấp tốt cho cháu, muốn nhiều hay ít đều được, nếu cháu muốn thì cứ sáng sớm chú sẽ cho người mang dứa qua.”

Lục Trĩ: “Mỗi ngày hai mươi quả là được ạ.”

Ông chủ: “Không thành vấn đề, tuy giá của dứa thì không đồng nhất nhưng cô chú đảm bảo bán giá đẹp cho cháu.”

Hiện tại món của Mỹ thực trong trí nhớ ngoại trừ những gia vị cần tự ra ngoài mua thì những nguyên liệu còn lại hầu như đều được các bên cung ứng giao đến tận nơi, đặc biệt số lượng nhiều nên các bên cung ứng đều cho Lục Trĩ một cái giá khá hời, nhưng tất cả cô đều từ chối.

Lúc Lục Trĩ về thì ông chủ còn đưa chìa khoá tiệm cách vách cho cô, ông chủ vốn muốn tìm Lục Trĩ tặng mấy quả dưa hấu. Trên đường về nhà Lục Trĩ đi qua cửa tiệm của mình liền dừng lại, đừng nhìn từ ngoài vào trong mỉm cười nghĩ: “Sư phụ nói đúng, chỉ cần có bản lĩnh sẽ không lo chết đói.”

Về đến nhà cô liền đi tắm rồi thoải mái nằm trên sôpha mở TV xem, sau đó cô vui vẻ phát hiện <<Mộng tưởng chi đoàn>> đã được phát sóng rồi, trên TV đang chiếu tập Lục Trĩ làm cá hương nhồi thịt cho em trai.

Lần đầu được xuất hiện trên TV khiến Lục Trĩ cảm thấy kỳ diệu, khi mới xuyên đến đây cô còn cảm thán khoa học kỹ thuật của thế giới này, ngạc nhiên khi có thể xem kịch trên TV, lần này là <<Mộng tưởng chi đoàn>>

Lục Trĩ gửi tin nhắn cho Phùng Thịnh và Lý Lượng, nghĩ một chút liền gửi tiếp cho Chu Thành An về việc phát sóng của <<Mộng tưởng chi đoàn>>. Xong hết cô mới tiếp tục xem chương trình.

Lục Trĩ vào bếp cắt dưa hấu, quả vừa to vừa ngọt lại mọng nước, một bên xem <<Mộng tưởng chi đoàn>>. Chu Thành An đừng bên ngoài gõ cửa, Lục Trĩ nhanh chóng ra mở liền thấy anh cầm dưa hấu đưa cho mình: “Bà chủ nhỏ, chúc mừng lên TV nhé!”

Lục Trĩ: “Dưa hấu không hạt đúng chứ? Tôi cũng mới cắt ăn rất ngọt, vừa khéo chúng ta có thể cùng ăn, để tôi cắt cho anh luôn.”

Dưa hấu ăn không có hạt, lại ngọt ngọt mọng nước rất ngon. Chu Thành An cầm miếng dưa hấu Lục Trĩ cắt cho anh cười cười, Lục Trĩ quay sang nói việc cô lên TV cho anh: “Đều là em trai tôi Lục Trạch ấy, nhờ thằng bé thì tôi mới được lên TV.”

Chu Thành An: “Bà chủ nhỏ à, thật ra là cô dựa vào chính mình lên TV đó.”

Lục Trĩ: “Cảm ơn anh.”