Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch lại xuất thủ, không vui nhíu mày.
“Chàng lại ra tay ? Chàng hoàn toàn không để lời ta nói vào lòng đúng không !”
Huyền Tịch nhìn nàng tức giận như vậy, không khỏi nhẹ giọng vỗ về:
“Được rồi, chỉ động động tay mà thôi, ta cũng không yếu đến như vậy.”
Lam Nguyệt vẫn không hết giận, tên Tuyết Phong Trần kia, đúng là không thể trông cậy được mà !
“Chàng đứng ở một bên nhìn, còn dám ra tay, ta liền không để ý đến chàng nữa !”
“Được.”
Huyền Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể sủng nịch nói, ánh mắt nhìn nàng cũng hết sức nhu hòa.
Lam Nguyệt thấy hắn nghe lời như vậy, hài lòng quay sang tiếp tục giải quyết đám người Thẩm gia.
“Hiện tại, Thẩm gia không chỉ lừa gạt tráo đổi Luyện đan sư, còn khi quân phạm thượng.

Nhiếp chính vương gia, ngài có phải nên làm cái gì đó ?”
Mạc Tử Uyên phất tay, quân lính triều đình liền ập đến, nhanh chóng đem toàn bộ Thiên Âm quảng trường vây lại.

Lần này, một kẻ cũng khó thoát.
“Hừ, Thẩm Minh Dạ, ngươi đừng quên Thẩm Đan Nhi vẫn còn trong tay ta ! Nếu ta không an toàn rời khỏi đây, ngươi đời này đừng mong gặp lại nó !”
“Ngươi !...”
Tuyên Vọng nghiến răng, căm giận nhìn Thẩm Tùng đắc ý, hắn lại không làm gì được.
“Ồ ? Thẩm Đan Nhi ? Ngươi có thể thử một chút.”
Lam Nguyệt hơi nâng mi, thanh âm tùy ý.

Tuyên Vọng thấy nàng như vậy, cũng không khỏi có chút sốt ruột.
“Chủ tử !”
Lúc này, ba bóng người từ xa bay đến, rơi xuống quảng trường.

Ba nữ tử này vừa xuất hiện, cha con Thẩm gia lập tức sắc mặt thay đổi, ngược lại Tuyên Vọng lại hết sức vui mừng chạy đến.
“Đan Nhi !”
Ba người đến, không ai khác chính là Diệp Mộng, Tiết Thanh Hàn và Thẩm Đan Nhi.
Thẩm Đan Nhi là một tiểu cô nương 12, 13 tuổi, tuổi tác còn nhỏ, dung mạo cũng khả ái đáng yêu.

Đột nhiên bị mang đến đây, tựa hồ có chút kinh sợ.
Trước khi Chung kết Đại hội luyện đan diễn ra, Tiết Thanh Hàn và Diệp Mộng nhận nhiệm vụ Lam Nguyệt giao phó, đem Thẩm Đan Nhi bị giam giữ trong Thẩm gia cứu ra.

May mắn bọn họ đến kịp, không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
"Ca ?"
Tuyên Vọng chạy đến, đem Thẩm Đan Nhi ôm vào lòng.

"Ca, ca, thật sự là ca ca sao ? Ca, huynh vẫn còn sống, oa huhu..."
"Ngoan, Đan Nhi ngoan, muội đã trưởng thành rồi, không được khóc."
Huynh muội nhiều năm không gặp, lúc này gặp lại, cảm xúc vỡ tan, Thâ.r Đan Nhi khóc như một đứa trẻ, đến Tuyên Vọng cũng không kiềm được nước mắt.
"Được rồi, Thẩm Tùng, ông còn có gì muốn ngụy biện ?"
Người lên tiếng là Mạc Tử Uyên, nhìn Thẩm Đan Nhi bình an vô sự, bản thân hắ trong lòng cũng nhẹ đi một gánh nặng.
Hắn ra hiệu, binh lính lập tức ập vào, đem người của Thẩm gia khống chế.
Đáng tiếc, vào người củ chốt tu vi không thấp, nhân lúc này thế nhưng muốn bỏ chạy.
"Muốn chạy ? Chỉ bằng các ngươi sao ?"
Lam Nguyệt đưa tay, đánh một cỗ linh lực lên không, thanh âm nàng không nhanh không chậm vang lên.
"Khốn tiên trận, khởi !"
Chỉ thấy đám người Thẩm Tùng vừa bay lên không trung, liền va phải màn chắn linh trận, bị bắn ngược trở lại.
Ánh mắt Lam Nguyệt chuyển hóa lam sắc, thân ảnh chợt lóe, nàng vung tay, một quyền đánh thẳng vào mặt Thẩm Tùng.

Quyền pháp mang theo linh lực cường đại, Thẩm Tùng chẳng qua chỉ là một Pháp Linh Cảnh linh giả, một quyền này của cao thủ Thiên Dương Cảnh, đủ khiến ông ta mất nửa cái mạng.
Thẩm Tùng nhận một quyền vào mặt, thân thể theo quyền lực bay ra xa, đánh vào màn linh trận, một cái, sau đó ngã xuống đất.
“Phụ thân !”
“Phụ thân !”
Thẩm Minh Tu kêu lên, cùng lúc đó cũng có một giọng khác đồng thời kêu lên.

Không chỉ Thẩm Minh Tu chạy đến đỡ Thẩm Tùng, Thẩm Đan Nhi thế nhưng cũng kinh hô chạy đến, nhưng bị Tuyên Vọng giữ lại.

Thẩm Đan Nhi quay lại nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy khó hiểu lớn tiếng chất vấn.
“Ca ! Huynh làm gì vậy ? Cô ta đang đánh phụ thân ! Phụ thân bị thương rồi ! Sao huynh lại giữ muội lại, huynh làm sao vậy !?”
“Đan Nhi, ông ta không xứng làm phụ thân muội.

Muội có biết những năm qua ông ta đã làm gì không !”
Thẩm Đan Nhi không muốn nghe, vùng vẫy thoát khỏi tay Tuyên Vọng.
“Ta không muốn nghe ! Thẩm Minh Dạ ! Tại sao huynh lại trở nên như vậy ! Huynh không phải ca ca của ta !”
Lam Nguyệt nhìn một màn này, không khỏi cười nhạt.

Nàng đến bên cạnh thẩm Đan Nhi, không để Thẩm Đan Nhi kịp nói lời nào, một bạt tay đánh thẳng vào mặt nàng.

Thẩm Đan Nhi sửng sờ, sau đó là hồi phục tinh thần, nổi giận mắng người:
“Ngươi đánh ta ? Ngươi thế nhưng dám đánh ta ! Thẩm Đan Nhi ta lớn chừng này còn chưa có người đánh qua ! Ngươi tính là thứ gì cũng dám đánh ta !”
“Đan Nhi ! Không được vô lễ !”
Tuyên Vọng thấy nàng vô lễ với Lam Nguyệt, không khỏi lo lắng quát nàng.


Thẩm đan Nhi vừa bị đánh, lại bị tuyên Vọng quát, hai mắt ửng đỏ, rốt cuộc khóc lớn:
“Ca, huynh thế nhưng vì một người ngoài quát ta ! Huynh hoàn toàn không xem ta là muội muội ! Oaaa…”
Tuyên Vọng nhìn nàng khóc rống, không khỏi có chút lúng túng, lại không biết nên dỗ như thế nào.
“Đây là kẻ ngươi dùng cả tính mạng cũng phải cứu ra ? Đáng sao ?”
Lam Nguyệt lạnh lùng liếc qua, thanh âm nhàn nhạt.

Tuyên Vọng nhìn vào đồng tử xanh thẫm của nàng, không khỏi cuối đầu, thanh âm hắn càng lúc càng nhỏ:
“Chủ tử, nàng, nàng trước đây không như vậy ! Nàng, nói như thế nào cũng là muội muội của ta.”
Trước khi mẫu thân mất, đã giao phó cho hắn chăm sóc tốt cho muội muội.

Bởi vì thể chất đặc biệt, Thẩm Đan Nhi cực kỳ phù hợp làm một dược nhân.

Thẩm Tùng đối xử tốt với nàng, chẳng qua muốn lấy tình cảm của nàng, sau đó bồi dưỡng thành dược nhân.

Đến lúc đó, chỉ cần là người cùng Thẩm Đan Nhi h0an ái, tu vi sẽ tăng trưởng đáng kể.
Thẩm Tùng muốn lợi dụng Đan Nhi, bắt nối quan hệ với thế gia có địa vị, nâng cao danh vọng của hắn.

Đan Nhi chẳng qua chỉ là công cụ để hắn thỏa mãn hư quyền của bản thân mà thôi.
Đáng tiếc, Đan Nhi không biết, cũng không hiểu rõ nổi lòng của hắn.
Lam Nguyệt nhìn hắn như vậy, trong lòng không khỏi tức giận.

Nàng vung tay, một chiêu đánh thẳng vào gáy Thẩm Đan Nhi, đem người đánh ngất.
Nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đánh là được rồi !
Khóc lóc ồn ào, ảnh hưởng nàng giải quyết đám người Thẩm gia.

Nhân lúc Lam Nguyệt bị Thẩm Đan Nhi bên này kéo chân, Thẩm Tùng bên kia thế nhưng lấy ra một tấm phù chú, nhanh chóng đốt lên.
"Chủ nhân ! Chuyện đã bại lộ, xin chủ nhân ra tay !"
Lúc này, chỉ thấy khói đen nghi ngút tản ra, xoáy thành một vòng xoáy lớn.
Lam Nguyệt xoay người, quay về bên cạnh Huyền Tịch, chắn trước mặt hắn.

Mạc Tử Uyên cũng lùi ra xa, Diệp Mộng Tiết Thanh Hàn cũng nhanh chóng lùi lại.

Tuyên Vọng ôm muội muội hắn, cũng nhanh chóng lùi lại.
Tất cả vây quanh Thẩm Tùng và làn khói đen kia, chăm chú quan sát.


Chỉ thấy từ trong khói đen xuất hiện một bóng người.

Người này mặc áo choàng đen, đấu bồng che kính mặt, cộng thêm hắc khí vây quanh, hoàn toàn ngăn chặn thần thức tiếp cận.
"Đúng là vô dụng."
Thanh âm òm òm vang lên, nghe không ra nam nữ.

Giọng nói vang lên, cũng là lúc đồng thời uy áp khổng lồ bùng nổ.

Khốn Tiên Trận Lam Nguyệt dựng lên trước đó, nháy mắt bị hủy nát.
Uy áp thật kinh khủng !
Lam Nguyệt âm thầm đánh giá, khí tức trên người kẻ này, thế nhưng lại giống người thần bí Phong Mị Nhi gặp lúc trước đến chín phần !
Đây rõ ràng là cùng một người !
"Ngươi là ai !"
Mạc Tử Uyên cau mày, lớn tiếng chất vấn.
"Khà khà, một đám kiến hôi, cũng xứng biết bản tọa là ai ?"
Hắc y nhân nói, vung tay, Hắc khí linh hoạt mà công kích.

Mạc Tử Uyên nhanh chóng xuất thủ, trên tay xuất hiện một thanh hắc kiếm, đỡ lấy một kích của Hắc y nhân, hắn thế nhưng lùi lại vài bước.
Mạnh thật !
"Hừ ! Cũng không quá tệ."
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, lần trước chỉ là nhẹ nhàng vung tay một cái, lần này lại là nghiêm túc công kích.
Hắc khí có khả năng che giấu khí tức quá tốt, dù Lam Nguyệt có dị năng, lại không mảy may nhìn thấu bộ dáng cùng công pháp của hắn.
Chỉ là...
Xoạt ! Ầm !
Lam Nguyệt chớp mắt liền xuất hiện phía trước Mạc Tử Uyên, Băng Tuyệt trên tay chợt lóe hàn khí bức người, một kiếm chém tan công kích của hắc y nhân.

Nàng vuốt nhẹ lưỡi kiếm, nheo mắt nhìn hắc y nhân, thanh âm không nhanh không chậm vang lên:
"Một cái phân thân mà thôi, ai cho phép người kiêu ngạo như vậy ?"
Phân thân !!?
Thực lực mạnh mẽ như vậy, thế nhưng chỉ là phân thân thôi ư ?
Tất cả mọi người kinh ngạc, nếu là bản thể ở đây, vậy sẽ còn kinh khủng đến mức nào chứ !?
Hắc y nhân chú ý đến Băng Tuyệt trên tay Lam Nguyệt, hơi nheo mắt.
"Thần khí ? Ở Hạ giới không ngờ lại gặp được Thần khí.

Vận may này của ngươi, đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn."
Hắc y nhân dừng lại một chút, lại tiếp tục mở miệng:
"Ta là phân thân thì sao ? Một phân thân, cũng đủ giẫm chết đám kiến hôi các ngươi !"
Hắn dứt lời, cũng lập tức lao đến công kích.

Lam Nguyệt hừ nhẹ, nhanh chóng tiếp chiêu.


Hai thân ảnh tựa như hai luồng thiểm điện, không ngừng va chạm rồi tách ra.

Uy lực từ hai vị cường giả đánh nhau, khiến tất cả người bên dưới gần như bị đè ép không chịu nổi.
Huyền Tịch thu vào trong mắt, người của nàng cũng là người của hắn.

Hắn phất tay, tạo ra một màn kết giới, đem đám người Tuyên Vọng, Mạc Tử Uyên bao lại, tránh bọn họ bị dư chấn sinh ra từ trận chiến ảnh hưởng.
Lần trước gặp mặt, là bản thể của hắn, nàng hoàn toàn không có năng lực ứng phó.

Người này có thể xé rách không gian, cũng chỉ có thể là cao thủ Hóa Thần Cảnh !
May mắn lần này chỉ là phân thân, uy lực chỉ có một phần mười bản thể.

Nàng vẫn ứng phó được.
Lam Nguyệt đứng giữa không trung, trên lưng trải dài Cửu Linh Hàn Dực, tay cầm Băng Tuyệt kiếm, quanh người ngưng tụ vô số băng phiến.

Tay nàng vung kiếm chỉ thẳng vào Hắc y nhân, môi mỏng khẽ mở:
"Hóa Băng Thuật, Băng Vũ !"
Hàng ngàn mảnh băng phóng đi, uy lực đều cực kỳ mạnh mẽ thế công mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào Hắc y nhân.
"Hừ, Ảnh Vụ."
Chỉ thấy hắc y nhân cười lạnh một tiếng, bàn tay nhẹ điểm, hắc khí nhanh chóng tụ trước mặt hắn, mọi công kích của Lam Nguyệt đến đều tựa như cát vào sa mạc, không thấy bóng dáng.
Lam Nguyệt xoay người, nháy mắt hóa thành ba thân ảnh, đồng thời đem Hắc y nhân vây quanh, cả ba đồng loạt xuất chiêu.
"Vạn kiếm quyết thức thứ nhất: Vân Phi Loạn Vũ !"
Kiếm khí như gió, nhanh nhẹn lại sắc bén, mỗi chiêu đều đánh vào góc chết, không khỏi khiến Hắc y nhân có chút thương.
"Hừ !"
Hắc y nhân ra đại chiêu, hắc khí cuồng cuộn, nháy mắt đem hai phân thân của Lam Nguyệt đánh về nguyên bản.
Lam Nguyệt trọng thương rơi xuống, đồng thời, Hắc y nhân cũng lao theo, hắn một trảo hướng thẳng ngực Lam Nguyệt đâm tới, thanh âm cuồng dã vang lên:
"Hahaha, con kiến vẫn chỉ là con kiến, bản tôn một tay liền đánh ngươi về nguyên hình !"
"Phượng Lam Nguyệt !"
"Chủ tử !"
"Sư tôn !"
Đám người Tuyên Vọng lo lắng kinh hô, lại hoàn toàn không thể xông vào cứu người.

Chỉ hận bọn hắn quá yếu, trước mặt cường địch, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử bảo vệ bọn họ.
Huyền Tịch ngược lại rất bình tĩnh, vẫn luôn chăm chú quan sát Lam Nguyệt.
Chỉ thấy Lam Nguyệt đột nhiên nhếch môi, mở mắt nhìn Hắc y nhân đang lao đến, ánh mắt nào có nửa phần bộ dáng sắp thua cuộc, ngược lại là như đạt được mục đích.
"Cửu Thiên quyết thiên thứ ba..."
Không tốt !
Hắc y nhân lúc này phản ứng lại, đã nhanh chóng thu hồi quyền, muốn lùi lại.

Đáng tiếc hắn phản ứng lại thì đã muộn, xung quanh hắn không gian đã phong kính.
Lam Nguyệt nhếch môi, bàn tay nắm lại, thanh âm nàng lạnh lùng vang lên.
"Diệt Tuyệt !"