Thiên Âm lập thức thúc giục, nàng tiếp tục nói: "Được rồi, nhanh chân đi thay quần áo đi, Mộ Dung Duật đang đợi chúng ta ở bên ngoài đấy"
Đã có cơ hội thoát khỏi tên Tần Trạch biến thái kia thì không biết nắm bắt, ngược lại còn có vẻ mặt Thánh Mẫu thiện lương! Kĩ nữ mà muốn lập đền thờ!
Nhạc Dao Dao nhìn thấy quần áo trên tay, trong lòng cảm giác rất khó chịu một cách không thể diễn tả, nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Chờ Nhạc Dao Dao thay xong quần áo, sau đó mới cùng Thiên Âm đi ra ngoài.
Mộ Dung Duật ra ngoài trước, hắn nhìn thấy Tần Trạch đang nhìn mình.

Mộ Dung Duật cười lạnh: "Dạo này có một số người không biết sống chết, bọn họ cứ thích lượn qua lượn lại trước mặt tôi.

Nếu tôi mà biết được, tôi chắc chắn sẽ lột da hắn"
Tần Trạch lạnh lùng cười: "Chẳng biết nữa, có phải là một số loài động vật cứ tưởng bản thân mình tài giỏi, luôn muốn cướp đoạt đồ vật của chủ nhân hay không?"
Hắn sẽ khiến cho Mộ Dung Duật trả giá đắt vì đã đụng vào nữ nhân của hắn!Nhạc Dao Dao chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi!

Ngay lúc Mộ Dung Duật dự định đáp trả thì một đám phù dâu của Thiên Âm đi đến.
Bạn bè thân thiết của Thiên Âm có khá nhiều, Nhạc Dao Dao bị bao vây ở giữa, mọi người kéo tay nhau tiến đến đại sảnh.
Dáng người Thiên Âm rất đẹp, gương mặt cũng vô cùng tinh xảo, nàng cùng đám bạn của mình tiến vào khiến cho mọi người đều phải quay người lại mà nhìn vài lần.
Đám bạn của Thiên Âm vô cùng xinh đẹp, đều là ngự tỷ chân dài.

Nhạc Dao Dao đứng giữa bọn họ, tuy rằng nàng ta cũng khá xinh đẹp, nhưng cũng kém xa, cũng may thân thể nhỏ bé của nàng ta mà bị đám ngự tỷ bao vây ở giữa nên không ai chú ý tới.
Điều này tuy đối với Nhạc Dao Dao hơi khó chịu nhưng lại khiến cho nàng ta trốn thoát dễ dàng hơn.
Lúc này Tần Trạch thu hẹp con ngươi lại, hắn nhìn về phía Mộ Dung Duật đôi mắt sắc bén: "Đồ vật mà tôi chơi sẽ không bao giờ đưa cho người khác, nếu như món đồ ấy bị nát đến mức tàn tạ thì cũng là đồ của tôi.

Cho dù tôi không cần, vứt cho chó chơi thì cũng không tới lượt loại người nào đó".
Nghe thấy lời nói kia, ánh mắt Mộ Dung Duật trở nên xám xịt: "Vì thế tao mới nói rằng mày là cầm thú! À không, đến cả cầm thú cũng không bằng!"
Tần Trạch cười lạnh: "Mày cho rằng mày làm cái trò mèo này thì có thể cứu nàng ấy khỏi tay tao?"
Gương mặt của Tần Trạch bắt đầu trở nên vặn vẹo, giọng nói có chút điên cuồng: "Mày còn non lắm! Mày biết gì không? Hiện tại tao đã nghĩ ra kết cục của mày rồi đấy!"
"Tao sẽ khiến cho cả nhà mày sống không bằng chết, sau đó đem giết một lượt để cho bọn mày chết cùng nhau! Đây chính là cái giá phải trả khi dám cướp nữ nhân trong tay của tao!"
Mộ Dung Duật híp mắt, tròng mắt của hắn xẹt qua một tia khát máu, nhưng cuối cùng hắn lại mỉm cười.
Ngay lúc này điện thoại di động của Mộ Dung Duật vang lên.

Âm thanh bên kia nói: "Đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi đợi lệnh của ngài"
Mộ Dung Duật thoải mái cười cười, hắn nói: "Được, tiến hành đi" Sau đó liền tắt máy.
Sau khi tắt máy Mộ Dung Duật xoay người lại mà nhìn Tần Trạch, đôi mắt của hắn ngập tràn sát khí.

Ngay thời điểm Tần Trạch và Mộ Dung Duật đối mặt với nhau, ánh đèn của hội trường đột ngột tắt, bóng tối bao trùm tất cả.

Mọi người đều sợ hãi, lâm vào khủng hoảng.
Khi bóng tối vừa buông xuống, Mộ Dung Duật lập tức đeo kính nhìn ban đêm, sau đó hắn rút súng ra, tìm kiếm Tần Trạch.
Trong lúc Mộ Dung Duật đang chuẩn bị giao đấu thì có một đám người đem Nhạc Dao Dao đi khỏi hội trường bằng cửa sau
Bởi vì có kính nên mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, Mộ Dung Duật xoay người sau đó giơ súng lên bắn một phát về phía Tần Trạch.
Bởi vì hào quang của nam chính quá mạnh, cho nên trước khi viên đạn của Mộ Dung Duật bay đến thì Tần Trạch đã xoay lưng rời đi.
Nguyệt Ninh và Tiểu Bạch đang xem trực tiếp thông qua màn hình: "..."
Bởi vì Tần Trạch di chuyển nên hắn không thể bắn trúng, Mộ Dung Duật tức giận bắn thêm vài phát nữa nhưng vẫn không thể trúng Tần Trạch.

Thay vào đó là tiếng la hét chói tai từ mọi người.
Tuy rằng có gắn giảm thanh nhưng cũng không thể nào cho được hết âm thanh của súng, vì thế mọi người bắt đầu sợ hãi mà chạy tán loạn.
Cơ hội đến, Tần Trạch dựa vào trí nhớ mà chạy nhanh đến chỗ phản kích.


Nơi này vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công, đây quả nhiên là địa điểm tốt.
Mộ Dung Duật cầm súng lục, hắn tiến chỗ của Tần Trạch.

Ánh mắt của hắn tàn nhẫn đến cực điểm khi nhìn vào Tần Trạch.
Mộ Dung Duật tiến đến trước mặt Tần Trạch sau đó nổ hai phát súng vào giữa ngực hắn ta.

nhưng vì lý do nào đó hai phát súng kia bị lệch sang một bên, cuối cùng bắn vào vai của Tần Trạch.
Nguyệt Ninh: "..."
Nàng giật giật khóe miệng, sau đó nói chuyện phiếm với hệ thống: "Quả nhiên đúng là nam chính, sống dai như Tiểu Cường a! Đập mãi không chết!"
Hệ thống thở dài: [Kí chủ, nếu hắn chết một cách dễ dàng như vậy thì sẽ không phải là nam chính!]