Bữa cơm trưa này do Giang Tấn trả tiền.

Thế nên hắn muốn ăn món gì, cơm ta hay cơm tây, đều là tự do của hắn.

Triệu Phùng Thanh không thèm so đo với hắn, gắp rau và cơm ăn cho bằng hết.

Cô nghĩ, thỉnh thoảng được ăn đại tiệc quả thực cũng không tệ. Mặc dù người ngồi bên cạnh mình chẳng phải người đáng yêu gì cho cam.

Cơm nước xong xuôi, Giang Tấn tựa nửa người vào thành ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hoàn toàn không coi mình là người ngoài nữa.

Triệu Phùng Thanh vứt hộp cơm ra ngoài thùng rác, sau đó quay trở lại quầy thu ngân.

Cô và hắn không nói chuyện với nhau.

Giang Tấn chợp mắt được khoảng mười phút, khi đi ra thì nói, “Tôi đi đây.”

“Đi thong thả nhé.” Cô cười trông thật giả tạo.

Hắn đứng ở cạnh cửa, liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới đi.

Sau đó, Triệu Phùng Thanh đi vào phòng nghỉ, vỗ vỗ chiếc ghế mà Giang Tấn vừa ngồi rồi lại dùng khăn lau thêm mấy lần nữa.

Sau hôm ấy, Giang Tấn lại không xuất hiện nữa.

***

Mùa hè tháng bảy nắng nóng chói chang, học sinh trường cao trung A lại lục tục kéo nhau nghỉ hè.

Việc làm ăn ở tiệm sách chậm dần. Thỉnh thoảng cũng có mấy đứa học sinh đặc biệt chăm chỉ tới mua sách luyện đề, phần lớn thời gian còn lại, cô rảnh đến mốc cả người.

Những tháng ngày Triệu Phùng Thanh nghỉ ngơi thì anh quản lý lại qua kiểm tra tiệm.

Cũng chính là lúc này, anh quản lý liền nảy ra ý tưởng kinh doanh. Anh dọn một khoảng trống trong tiệm sách rồi bày hai chiếc tủ lạnh dài.

Cao trung A năm nay đầu tư xây dựng thêm một sân bóng. Trong trường giữ lại một sân bóng lớn và bốn sân bóng nhỏ cho học sinh. Còn một sân cho bên ngoài thuê, đi vào từ cửa hông. Không ít thanh niên thường tới nơi này chơi bóng. Mà trời lại nóng, nên bán nước giải khát sẽ rất đắt hàng.

Từ đó người ra vào tiệm sách không chỉ là học sinh nữa.

Tuy rằng Triệu Phùng Thanh đã lớn tuổi, nhưng tốt xấu gì cô vẫn có nhan sắc, nhiều thanh niên đến chơi bóng thường xuyên đi qua đây nhìn mặt cô. Dần dần, cả sân bóng đều biết, ở tiệm sách ấy có một cô nàng rất xinh đẹp làm nhân viên thu ngân.

Thời trung học Triệu Phùng Thanh đã gặp khá nhiều trường hợp rắn rồng hỗn tạp thế này, vì thế cô gặp chiêu tiếp chiêu chưa từng thất bại.

Trong số đó có hai gã tương đối cố chấp.

Thứ nhất là… Khổng Đạt Minh đã lâu không gặp, thứ hai… là Giang Tấn mười chín ngày không gặp.

Khổng Đạt Minh nghe mấy bạn chơi bóng cùng nói tiệm sách có mỹ nhân, vì thế liền ôm bụng tò mò tới đây mua đồ uống.

Còn Giang Tấn là bị Khổng Đạt Minh cố chấp kéo tới.

Ban đầu Khổng Đạt Minh ra vẻ tự nhiên, lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh ra. Khi tính tiền, nhìn thấy Triệu Phùng Thanh đứng ở quầy thanh toán, hắn nghẹn họng nhìn cô trân trối “Thì ra mỹ nhân ở tiệm sách là nói cậu à! Bạn học cũ.”

Triệu Phùng Thanh thiếu chút nữa muốn trợn mắt lườm cậu ta một cái, cô thật sự đen lắm nên mới có thể gặp lại hai gã này trong đám tới làm quen.”Hai chai, sáu tệ.” Cô phải đặt lợi ích của tiệm lên hàng đầu trước đã.

“Hey, Giang Tấn.” Khổng Đạt Minh hô ra bên ngoài, “Là Triệu Phùng Thanh đấy.”

Triệu Phùng Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên trợn mắt một cái xem thường. Một cái đã muốn đủ phiền, không ngờ còn một gã nữa.

Thì ra Giang Tấn đang đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng Khổng Đạt Minh vừa nói, hắn liền đi vào.

Triệu Phùng Thanh ngước mắt nhìn Giang Tấn một cái.

Hôm nay hắn ăn mặc thật thoải mái, nhìn giản dị hơn mọi ngày nhiều, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế.

Cô thu mắt về, lặp lại lời vừa nói, “Hai chai, sáu tệ.”

Khổng Đạt Minh đưa mười tệ cho cô, “Tôi và Giang Tấn đang chơi bóng, cậu có muốn qua xem không?”

“Tôi đang đi làm.” Triệu Phùng Thanh trả lại hắn bốn đồng tiền xu.

Khổng Đạt Minh không lấy lại, “Tôi không lấy tiền xu.”

“Không có tiền giấy.”

“Vậy để lần sau đi. Khi nào cậu được nghỉ hè vậy? Chúng tôi đang thiếu một cổ động viên.”

“Không được nghỉ, tạm biệt.” Cô vứt đống tiền xu vào tủ, hạ lệnh đuổi khách.

Khổng Đạt Minh tiếp tục mời chào, “Đến chơi đi, bạn học cũ. Việc của cậu cứ để đó đã, mấy khi mới được gặp bạn chứ.”

“Không rảnh.” Triệu Phùng Thanh thản nhiên ngồi xuống ghế, cầm cuốn tiểu thuyết lên.

Khổng Đạt Minh thuận miệng hỏi một câu: “Này, cậu đọc gì vậy?”

Cô mở trang bìa ra cho hắn đọc, “《Vương gia bá đạo yêu tổng tài bị chồng ruồng bỏ 》.”

“...” Đây là lần đầu tiên, Khổng Đạt Minh cạn lời đến vậy.

Giang Tấn đứng bên cạnh đang lật cuốn sách lớp mười hai, nghe cô nói vậy, cũng đưa mắt nhìn qua bìa sách.

Quả thật là bá đạo.

Khổng Đạt Minh im một lúc mới hồi hồn lại được, “Hôm nay không rảnh thì để lần khác. Sau này có trận lại tới tìm cậu, bái bái.”

Đợi Khổng Đạt Minh và Giang Tấn rời đi một lúc lâu, Triệu Phùng Thanh liến quăng cuốn tiểu thuyết xuống, cô có dự cảm vận đen lại sắp tới nữa rồi.

Vừa gặp mặt Khổng Đạt Minh, cô đã cảm thấy có chuyện không ổn.

Đúng như dự đoán, Khổng Đạt Minh liền gọi điện tới nhà họ Triệu, khiến cho người đang tìm con rể như mẹ Triệu sốt ruột. Theo miêu tả của Khổng Đạt Minh, mấy hổ bằng cẩu hữu của hắn đều là người ưu tú, độc thân cũng không ít, vừa đúng lúc có thể mở rộng vòng quan hệ của Triệu Phùng Thanh.

Mẹ Triệu vừa nghe, cười đến mức miệng ngoác lên tận mang tai. Triệu Phùng Thanh đi xem mặt một chuyến, dì Triệu chưa kịp hỏi ý bên đàng trai đã đi du lịch nước ngoài rồi.

Mẹ Triệu nghĩ, muốn tìm đối tượng thì phải mở rộng vòng quan hệ. Vì thế bà rất tán thành việc Triệu Phùng Thanh gia nhập vòng quan hệ của Khổng Đạt Minh.

Khi Triệu Phùng Thanh nhận được điện thoại của mẹ Triệu, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu. Gã Khổng Đạt Minh này sao tự dưng lại nhiệt tình như vậy.

Sau này cô ngẫm lại, cũng chẳng sao, không phải chỉ là xem một trận bóng thôi sao. Những năm gần đây cô càng ngày càng lười, tính cách cũng ngày càng trầm lặng. Nếu như quay về mười ba năm trước, cô sớm đã xách dao chém chết Khổng Đạt Minh từ lâu rồi.

Năm tháng quả nhiên đã san bằng tính nông nổi của con người ta.

Triệu Phùng Thanh chỉ được nghỉ duy nhất ngày chủ nhật, Khổng Đạt Minh liền quyết định trận đấu sẽ diễn ra vào ngày đó.

Giữa trưa thứ bảy, Giang Tấn đột nhiên inbox hỏi cô kế hoạch sáng chủ nhật của cô thế nào.

Cẩn thận mà suy ngẫm, từ ngày bọn họ đột nhiên ăn chung cơm trưa đến nay đã qua gần một tháng. Không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nhớ đến cô thế này.

Triệu Phùng Thanh gõ gõ lên màn hình: “Có lịch hết rồi.”

Sau đó Giang Tấn không nhắn tin lại nữa.

Hôm diễn ra trận đấu, Triệu Phùng Thanh ngủ đến tận mười một rưỡi trưa. Cô ra ngoài ăn cơm trưa, rồi ngồi xe bus lao đao mãi mới đến cao trung A.

Thời gian có hơi sớm nên cô tới tiệm sách trước.

Anh quản lý cười mời cô vào phòng nghỉ ngồi chơi.

Cô vừa mới ngồi xuống, Khổng Đạt Minh đã tới rồi. Hắn là một người nhiều lời thoải mái, nên vừa mới nói được mấy câu đã bắt chuyện được với anh quản lý, còn ra vẻ rất oan ức vì gặp nhau quá muộn.

Anh quản lý lầm tưởng Khổng Đạt Minh là bạn trai của Triệu Phùng Thanh liền cười nói, “Tiểu Triệu thật có mắt nhìn người.”

Nghe anh nói như thế, Triệu Phùng Thanh nhanh chóng giải thích, “Cậu ta không phải bạn trai em.”

“Không phải bạn trai em.” Khổng Đạt Minh cũng cười ha ha, lớn tiếng phủ nhận “Không phải đâu anh.”

Khổng Đạt Minh và anh quản lý nói chuyện một lúc, Giang Tấn cũng đến rồi. Hắn đỗ xe xong mới tới nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Sau khi hắn đi vào cũng không chào hỏi anh quản lý, mà đi về hướng Triệu Phùng Thanh đang đứng, “Cho tôi xin tờ giấy ăn.”

Triệu Phùng Thanh phân tích, thói quen mặt dày này hẳn là học từ Khổng Đạt Minh. Cô im lặng đưa hộp khăn giấy cho hắn.

Giang Tấn lau mồ hôi, dáng vẻ ngoan ngoãn hỏi, “Cô ngủ thẳng đến trưa đấy à?”

“Đúng vậy.” Cô ăn ngay nói thật đáp.

“Đúng là kín lịch hết nhỉ.” Nói xong, hắn vứt tờ giấy ăn vào thùng rác. Một đòn trúng ngay đích.

Cô nhận ra hắn có ý châm chọc mình nhưng cũng không nói lời nào.

Sau đó, Khổng Đạt Minh chả thèm khách khí nữa, hắn cười hì hì hỏi anh quản lý mượn phòng nghỉ để cả hai thay áo cầu thủ.

Anh quản lý vô cùng hào phóng, “Các cậu cứ tự nhiên.”

Khổng Đạt Minh và Giang Tấn thay nhau vào thay áo. Thừa dịp hai người đi thay áo không có ở đây, anh quản lý liền nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Triệu này, cậu đẹp trai vào sau là người yêu em à?”

Triệu Phùng Thanh nhanh chóng trả lời: “Không phải.”

“Trông đẹp trai đấy.” Anh quản lý bật ngón cái tán thưởng, “Đúng kiểu cháu gái anh thích.”

Triệu Phùng Thanh cười. Có thể lọt vào mắt xanh của cô, đương nhiên là phải đẹp trai rồi. Cô nhớ rất rõ, hồi trung học, rất nhiều nữ sinh đem lòng thầm thương Giang Tấn. Cô chỉ là một người thất bại trong số đó mà thôi.

Khi Khổng Đạt Minh và Giang Tấn đi ra, một người mặc áo đỏ, một người mặc màu xanh.

Triệu Phùng Thanh liếc mắt nhìn hai người một cái, tự nhủ thầm, CP hồng xanh, chẳng hợp gì cả.

Khi Giang Tấn đi ngang qua cô thì đột nhiên vứt bộ quần áo vừa thay ra cho cô, “Cầm giúp tôi.”

Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đang định từ chối, hắn lại quay sang Khổng Đạt Minh, “Đi thôi, mọi người đều đến hết rồi.”

Khổng Đạt Minh hiển nhiên cũng ngẩn người nhìn bộ quần áo trong tay Triệu Phùng Thanh. Hắn học theo Giang Tấn vứt quần áo cho cô, “Triệu Phùng Thanh, cầm giúp tôi luôn nhé.”

Ai ngờ, Giang Tấn ngay lập tức chặn đường bay của bộ quần áo, sau đó ném trả lại cho Khổng Đạt Minh.

Khổng Đạt Minh nhìn Triệu Phùng Thanh, lại quay sang nhìn Giang Tấn.

Triệu Phùng Thanh nhìn Khổng Đạt Minh, rồi lại nhìn Giang Tấn.

Anh quản lý nhìn Triệu Phùng Thanh, nhìn Khổng Đạt Minh, cuối cùng mới nhìn Giang Tấn.

Giang Tấn chẳng nhìn ai cả mà đi thẳng ra ngoài.

Khổng Đạt Minh ho khụ khụ, ôm quần áo của mình rồi theo hắn ra ngoài.

Triệu Phùng Thanh đảo mắt nhìn bộ quần áo trong tay mình. Cô cố ý vò vò vài lần khiến chúng nhăn nhúm thành một cục, sau đó liền cười vẫy tay tạm biệt anh quản lý.

Cô đang rất tò mò, nửa năm qua, Giang Tấn và những hồng nhan tri kỷ của hắn ra sao rồi. Có Khổng Đạt Minh ở đây, chẳng lẻ Lữ Tiểu Nhân đang ở bên Giang Tấn sao?

“Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn đi được vài bước rồi quay đầu gọi tên cô.

Đây là lần thứ hai hắn nhắc tới ba chữ này với giọng chắc nịch như vậy.

Hắn quả thực đã nhớ rõ tên cô rồi...

Triệu Phùng Thanh mỉm cười, tiếp tục bước đi.

***

Triệu Phùng Thanh đã lâu không bước vào cổng trường cao trung A.

Cô khác với Giang Tấn. Hắn là học sinh nổi bật của trường, còn cô thì chẳng là gì cả.

Khổng Đạt Minh đứng bên cạnh cười nói, “Trường cũ của hai người đây mà.”

“Ừm.” Nghe giọng điệu của Giang Tấn cũng chẳng có vẻ quá mức quyến luyến cảnh xưa gì.

Triệu Phùng Thanh không trả lời.

Hồi ức trung học của cô rất nhiều, thứ không đáng nhắc tới nhất chính là mối tình đơn phương của cô. Vậy mà thời khắc này, tình đầu của cô lại đang đứng bên cạnh cô đây.

Năm ấy chỉ cần Giang Tấn đưa mắt nhìn cô một cái thì trái tim cô đã như đóa hoa nở rộ.

Vậy mà khi khoảng cách giữa cô và hắn chưa đầy hai mét, thì cô lại chẳng còn tâm trạng của cô thiếu nữ ấy nữa.

Khu vực ngay bên cửa hông cao trung A mở rộng thêm một khoảng đất lớn, chủ yếu là xây thêm vài tòa nhà nữa.

Triệu Phùng Thanh vừa nhìn liền cảm thấy hơi xa lạ, nhưng vẫn có chút gì đó thật quen thuộc.

Sân bóng năm ấy vẫn nằm nguyên ở chỗ đó.

Hồi trung học, Giang Tấn là người chăm chỉ học hành, nên chưa từng xuất hiện trên sân bóng. Lúc ấy Triệu Phùng Thanh dò hỏi khắp nơi tiết thể dục của lớp hắn, rồi hôm nào cô cũng mong chờ đến tiết thể dục để lén lút nhìn trộm hắn trên sân bóng.

Cô của cái tuổi mười tám ấy nhiệt tình theo đuổi bóng hình hắn đến mức nào cơ chứ?

***

Theo như lời Khổng Đạt Minh nói người tham gia trận bóng rổ này hầu như đều là bạn bè của hắn

Cậu ta quả nhiên thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho Triệu Phùng Thanh, nên vô cùng nhiệt tình nói tốt cho cô trước mặt bạn mình.

Triệu Phùng Thanh mỉm cười mà đối đáp. Dù sao, cô cũng đang ôm một bộ đồ nam trong lòng nên hơi bất tiện.

Càng khỏi nói, Giang Tấn còn nhét chai nước của mình vào lòng cô, “Cầm giúp tôi.”

Lần này, Khổng Đạt Minh liền ngừng lời giới thiệu thao thao bất tuyệt rồi quay ra nhìn hai người với ánh mắt quái lạ.