Tôn thị đã lường trước việc Chu Thanh muốn ồn ào, cũng đã chuẩn bị tốt đối sách.

Thế nhưng..

sao lại có cả đống người ở đây thế này!
Chu Thanh cũng không nói nhảm nhiều, quay đầu đi về phía chính phòng.
Tôn thị đang trố mắt nhìn lập tức tiến lên ngăn cản nàng: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Chu Thanh nhìn chằm chằm Tôn thị, nói: "Bà nội, ta tôn kính ngài là trưởng bối, nhưng mà, không có đạo lý đã phân gia rồi mà ngài còn lấy đồ của ta chuyển đến phòng mình chứ."
Việc Chu gia chia nhà, vốn là bí mật.

Lần này..
Thôn dân có mặt lập tức sôi nổi nghị luận.
Sắc mặt Vương thị khó coi đứng ở đó, chỉ cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Tôn thị liếc nhìn thôn dân rồi lại nhìn Chu Thanh, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, vỗ đùi gào khóc.
"Mệnh của ta sao lại khổ như vậy a, một đứa cháu gái cũng dám trèo lên đầu ta ngồi, nhà người ta nuôi con phòng khi già cả, ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, còn bị con cháu làm nhục a."
Chu Thanh không để ý tới bà ta, nhấc chân tiến vào chính phòng.

Mấy cái giỏ kia đang được đặt ngay ở giữa phòng.

Chu Thanh kéo chúng ra ngoài, Chu Dao cùng Chu Bình vội vàng đến giúp đỡ.

Tôn thị trở mình một cái đứng lên, nằm chặn ngay ở cửa ra vào.
"Hôm nay nếu ngươi dám đem đồ đi, ta cũng không thiết sống nữa, ngươi giỏi thì vác đồ qua người ta đi, ta cũng chưa từng nghe nói qua, con cháu ăn ngon uống sướng, lại để cho cha mẹ già cả ăn trấu uống sương."
Vương thị tựa như vừa nuốt trôi một cục nghẹn xuống khỏi cổ, vội vàng chạy đến trước mặt Tôn thị, quỳ xuống bên cạnh bà ta, gạt nước mắt khóc lóc.
"Đều nói cha mẹ còn không phân gia, nhà mình cha mẹ cứng rắn lại không chịu nổi lòng dạ của nhị đệ, tam đệ, tách ra còn chưa tính, nhị phòng tam phòng sáng sớm ăn mỳ thịt, thế mà ngay cả một ngụm canh cũng không chừa lại cho cha mẹ già cả."
"Ta chỉ là tẩu tử, không trông mong các ngươi chia cho ta, thế nhưng họ là cha mẹ của các ngươi a.

Trước đó trong nhà có thứ gì tốt không phải đều chia bằng nhau hay sao, bây giờ cha mẹ già rồi, không làm được nữa, các ngươi liền tự mình chuyển ra ở riêng, cha mẹ nói một câu các ngươi liền lấy phân gia tới để cãi vã, trên đời có còn thiên lý nữa không a."
Chu Thanh lạnh lùng nhìn Vương Thị cùng Tôn thị, đang muốn mở miệng, đã bị Chu Hoài Sơn dành trước một bước.
Vương thị khóc, Tôn thị khóc, vậy Chu Hoài Sơn hắn cũng khóc.

Hắn một thân bùn đất, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, khóc kể đến là đáng thương, chua xót.
"Nhà ta buổi sáng đúng là ăn mỳ thịt, mà thịt đó là đồ đệ của ta hôm qua đưa tới làm lễ bái sư, vì sao không cho cha mẹ tự trong lòng các ngươi không phải là rõ nhất sao? Nương hôm qua giả bệnh, đại ca hôm trước hãm hại khuê nữ của ta, như thế nào? Các ngươi được khi dễ chúng ta, chúng ta lại có thể nhớ ân không thể mang thù sao? Nếu là như vậy, người không thiết sống, thì ta cũng chết cho các người vừa lòng!"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn đứng dậy bước qua Tôn thị đi vào chính phòng.
"Khuê nữ, đưa giỏ cho ta."
Chu Thanh cùng Chu Dao hợp lực, nâng cái giỏ lên, Chu Bình đỡ ở phía dưới, cái giỏ lớn cứ thế bị họ bê lên dời ra ngoài.

Ngay trên đỉnh đầu Tôn thị, chuyển giao cho Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn đưa tay ra đỡ.
Mẹ nó! Suýt nữa quên mất, mình là một công tử là lượt a! Nào có khí lực lớn như vậy!

Chu Hoài Sơn tiếp lấy cái giỏ to, suýt chút nữa đã cầm không chắc để rơi xuống đầu Tôn thị.

May mắn Chu Hoài Lâm cũng chạy tới, giúp đỡ nâng cái giỏ kia.
"Nương, chuyện của chúng ta, nếu người cảm thấy hàng xóm láng giềng không đủ tinh tường, nhi tử không ngại nói tỉ mỉ nói cho họ nghe, người không cảm thấy mất mặt, nhưng nhi tử thì có đấy."
Nói xong, Chu Hoài Lâm xách giỏ đi về phía nhị phòng.
Nhà khác không tìm thấy con cháu, cả nhà ông bà, cha mẹ, thúc bá gấp gáp xuất động đi tìm.

Nhà hắn tìm không thấy con cháu, cũng chỉ có một mình Triệu thị sợ hãi lo lắng, Vương thị cùng Tôn thị ở nhà lại vội vàng cướp đồ của con cháu mình!
Đại giỏ vừa qua tay, Chu Hoài Sơn trực tiếp nằm xuống song song bên cạnh Tôn thị.
"Chúng ta đều đừng sống nữa, ngược lại ta cũng không muốn sống, ta đã sớm không muốn sống nữa rồi."
Từ lúc xuyên qua tới bây giờ, mỗi ngày đều bị buộc viết chữ, ăn gà còn phải lén lút, muốn dùng tiền còn phải tự kiếm.

Hắn đường đường là một Hầu gia là lượt, mệnh sao lại khổ như vậy a! Càng nghĩ càng ủy khuất, Chu Hoài Sơn khóc nước mắt nước mũi đầm đìa.
Tôn thị đột nhiên có chút sợ.
Lão nhị đây là muốn làm gì? Ta không phải là thật sự chán sống a, nhưng nghe mấy lời này của lão nhị, giống như là thật sự không muốn sống a.

Hơn nữa, bà ta luôn cảm thấy vừa rồi lão nhị thật sự muốn một giỏ trực tiếp đập chết mình.
Có thể nằm liền nằm xuống, sao phải đứng lên?
Các thôn dân..

Lão nhị Chu gia thật quá ủy khuất a! Nhìn xem các ngươi đã bức một người thành thật trở thành các dạng gì rồi!
Chu Thanh..

Cái oán niệm tràn đầy kia, rõ ràng là vì không muốn viết chữ, chỉ muốn ăn gà!
Đang nháo, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải đã trở về.

Từ xa liền thấy người đứng đầy sân, chưa đi đến cổng đã nghe thấy tiếng khóc gào của Chu Hoài Sơn, đầu Chu lão gia tử lập tức to ra một vòng.
Ông ta đen mặt tiến vào viện, ánh mắt những thôn dân vây xem đều đầy vẻ quái dị nhìn hai người họ, cũng đồng thời im lặng nhường ra cho hai cha con Chu lão gia tử một con đường.
Tộc trưởng đứng ở phía trước nhất, nhìn thấy Chu Bỉnh Đức, liền thở dài một hơi.

Đám người bọn họ tới đây, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải đều không ở nhà, ông thật đúng là không có cách nào trực tiếp nói chuyện cùng Tôn thị.
Bây giờ thấy Chu Bỉnh Đức, tộc trưởng lập tức đen mặt, nói: "Bỉnh Đức, chuyện nhà ngươi, theo lý chúng ta không nên nhúng tay, thế nhưng, mọi thứ cũng đều có mức độ thôi."
Hai mắt Chu lão gia tử mờ mịt nhìn về phía cửa ra vào chính phòng.
Mấy người Chu Thanh đã chuyển xong giỏ lớn, cửa ra vào chỉ còn lại Chu Hoài Sơn cùng Tôn thị song song nằm đó, tranh tài gào khóc.
Vương thị quỳ gối bên cạnh vừa lúng túng lại vừa khó chịu, cố gắng kiếm cớ kể lể nhưng lại không nghĩ ra được gì.

Mắt thấy Chu Hoài Hải trở về, vội vàng trở mình đứng lên, đi về phía Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Hải đen mặt hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Vương thị cúi đầu, ấp úng nửa ngày, mới nói: "Thanh nha đầu mua bột mỳ tinh cùng thịt, nương muốn lấy một ít làm mỳ thịt cho cha ăn, lão nhị cùng lão tam liền ồn ào."
Tộc trưởng lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vương thị.

Dọa cho Vương thị phải chôn đầu thấp hơn.
Tộc trưởng trừng Vương thị một cái, quay sang nói với Chu Hoài Hải: "Nếu như đã chia nhà, chuyện ăn uống đại phòng các ngươi nên tự mình gánh chịu, không có đạo lý chia nhà rồi còn ăn uống chung với nhà của anh em, chính ngươi không để ý, nhưng dù sao cũng nên để ý mặt mũi của Viễn ca nhi."
Lời này của Tộc trưởng, cũng coi như là khó nghe.


Mặt Chu Hoài Hải lập tức đỏ tới mang tai.

Chỉ là, việc nhà hắn phân gia là bí mật, ai đã nói ra ngoài, sao tộc trưởng lại biết.

Hơn nữa, coi như nương lấy thịt của Thanh nha đầu, thì cũng không tới phiên một nửa người của thôn này làm chủ cho Thanh nha đầu a.

Chu Hoài Hải biết Vương thị đang nói láo.
Bóng lưng Chu lão gia tử cứng đờ, cả người giống như bị sét đánh, trong đầu quanh quẩn hai chữ trong lời nói của tộc trưởng: Phân gia.
Toàn thôn đều biết, Chu Bỉnh Đức ông không giữ được nhà, phân gia! Rõ ràng hôm qua đều đã đồng ý, ai cũng không được nói ra, sao bây giờ cả thôn đều biết hết rồi!
Tộc trưởng nhìn Chu Bỉnh Đức, thở dài một hơi, nói: "Bỉnh Đức, ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi, đã tách ra, làm cha mẹ không thể thương nhớ đồ mà con cháu khổ cực kiếm được như vậy."
Nhìn xem các ngươi đã bức Chu Hoài Sơn thành dạng gì rồi.

Đi ra ngoài còn phải cõng theo cái gùi thịt.
"Về sau, đồ của nhị phòng cùng tam phòng, phàm là mất cái gì, ta cũng sẽ tìm tới ngươi để hỏi, mấy lời này nặng nề, nhưng dù sao ta cũng phải cho người cả thôn một cái công đạo."
Tộc trưởng nói xong, nặng nề hít vào một hơi, quay đầu vung tay lên, hô: "Tản đi, tản đi, trở về, bụng mình còn chưa ăn no đến nhìn nhà khác náo nhiệt làm gì, tản!"
Tộc trưởng đã lên tiếng, không ai dám lưu lại thêm.

Mọi người lao nhao nghị luận rời đi.
Đợi đến khi đám người vừa đi, Chu Bỉnh Đức lửa giận ngập trời nhìn về phía đám con cháu trong sân.
"Người nào nói, rốt cuộc là người nào nói?"
Giống như dã thú bộc phát, hai mắt ông ta phun lửa giận..