“Vậy ta cũng không trở về. . . . . .”
Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, hai mắt kinh ngạc nhìn ánh mắt xanh của Hiên Vương giống như ngọc bích xinh đẹp, nhàn nhạt nói:
“Người thân của ta cũng chỉ có nương nhưng chàng cùng Bảo Bảo đều ở bên cạnh, mà nương ta cũng chỉ có hi vọng, mong ta sẽ hạnh phúc. . . . . . Hiên, có lẽ ta rất bất hiếu, nhưng ta không bỏ được chàng, thật sự. . . . . .”
Hoặc có lẽ chính là điểm khác biệt giữa mẹ và con đi!
Mẹ có thể vì con mà từ bỏ tất cả, mà con thì. . . . . .
“Lộ Nhi, nương thấy nàng hạnh phúc thì bà cũng sẽ vui vẻ . . . . . .”
Hắn cũng rất sợ Lộ Nhi rời đi. Buông dây đu ra, Hiên Vương ôm lấy Lộ Nhi, nhìn cái miệng nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời kia hết sức non mềm, đột nhiên áp lên. . . . . .
Trời, rất xanh. . . . . .
Nước, rất nhẹ. . . . . .
Gió, rất dịu. . . . . .
Liễu rủ phất phơ, gợn sóng lăn tăn, một đôi nam nữ tuyệt sắc ôm nhau tha thiết, tha thiết. . . . . .
“Nương. . . . . .”
Bảo Bảo Bối Bối chạy tới, Bối Bối vừa muốn mở miệng đã bị Bảo Bảo vội vàng che lại, thân thể của hắn cũng không cao là bao nhưng vẫn che khuất tầm mắt của Bối Bối, đẩy cậu về hướng ngược lại. . . . . .
“Ca ca, không phải chúng ta đi tìm cha nương ư. . . . . .”
Đi ra chỗ rất xa, Bảo Bảo mới buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối bị che đến đỏ phừng phừng, cậu ủy khuất nói.
“Cha nương không rảnh, hai người đang bận . . . . . .”
Bảo Bảo thở dài, thân thể nhỏ bé này thật không tốt, nếu như là bình thường thì chỉ cần một tay đã ném tiểu quỷ này sang một bên.
“Cha nương đang bận sao? Rõ ràng hai người đang. . . . . .”
Bối Bối chu miệng, ca ca làm sao vậy, cậu thật muốn tìm cha nương a.
“Đương nhiên! Bọn họ đang bàn xem buổi tối chúng ta chơi cái gì a? Phụ thân khó có được một ngày rảnh rỗi, đương nhiên phải bàn cẩn thận. . . . . .”
“Vậy tối chúng ta làm gì ?”
Thấy Bối Bối rốt cục không hề hỏi vấn đề vừa nãy, Bảo Bảo mới thở phào nhẹ nhõm.