"Lệ tổng, lịch tham ban Hàn tiểu thư tôi đã sắp xếp cho anh rồi, là ngày hôm sau, anh xem có được không? Có cần nói trước với Hàn tiểu thư không ạ?" Nguyên Bảo nhìn Lệ Mạc Tây, nhẹ nhàng nói.
Thành phố Thương Hoa đã chìm vào đêm tối, thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc đã tới, ai nấy đều tranh thủ chút thời gian ít ỏi này mà ngả lưng.

Nhưng riêng Nguyên Bảo thì khác, chừng nào Lệ Mạc Tây chưa xong việc, chừng đó hắn vẫn phải ở lại Lệ thị.

Nguyên Bảo đã sớm quen với việc như vậy nên hoàn toàn không có ý oán trách.

Dẫu sao, giờ tan làm càng muộn, tiền lương của hắn càng cao.

Tiền lương là động lực duy nhất khiến Nguyên Bảo cống hiến đến tận bây giờ.
Trước mặt Lệ Mạc Tây là đống văn kiện, nhiều tới mức đã che cả tầm nhìn của hắn.

Hắn buông bút máy trong máy xuống, ngả người ra phía sau, hai mắt nheo nheo đầy mệt mỏi.

Lệ Mạc Tây phản ứng rất chậm, có lẽ hôm nay chạy quá nhiều dự án khiến hắn cảm thấy mệt mỏi thật.

Một hồi sau, Lệ Mạc Tây nói: "Không cần phải báo với Thiên Nhã đâu.

Cứ âm thầm đến đó là được!"
Hắn còn không biết tính cách của Hàn Thiên Nhã sao? Nếu cô biết hắn tới, cả đoàn làm phim sẽ náo loạn, đến khi đó không chỉ có hắn không vui mà Thẩm Dịch cũng không vui.


Hơn nữa, mục đích Lệ Mạc Tây đến đoàn làm phim cũng không chỉ vì một Hàn Thiên Nhã.

Hắn muốn đến xem thủ đoạn của Giang Noãn Chanh lớn đến đâu, chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã có thể trèo lên giường của ba người đàn ông.
"Tôi biết rồi, Lệ tổng" Nguyên Bảo nhận lấy tài liệu Lệ Mạc Tây đã xử lý xong rồi đi ra ngoài.
Sau khi Nguyên Bảo rời đi, Lệ Mạc Tây không có cách nào tập trung vào công việc.

Hắn rời khỏi bàn làm việc, đi tới cửa sổ sát sàn, thu trọn toàn bộ cảnh đêm trong phố Thương Hoa vào tầm mắt.

Hắn của hiện tại đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, người khác phải ngước lên nhìn hắn.

Thế nhưng trong vô thức, hắn lại luôn để mắt đến một người phụ nữ vô cùng bình thường.

Lệ Mạc Tây thật sự không hiểu, hắn vì sao lại phải quan tâm đến Giang Noãn Chanh?
Lệ Mạc Tây lấy trong túi quần một bao thuốc, lấy một điếu ngậm lên miệng.

Đối với hắn, thuốc lá là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Dùng bật lửa châm lửa, chẳng mấy chốc, gương mặt điển trai của Lệ Mạc Tây đã bị khói thuốc bao phủ, mờ mờ ảo ảo.

Lúc này, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh của Giang Noãn Chanh.

Cô và Thẩm Dịch sóng đôi đi bên nhau, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ...
[...!]
Tống Hân Lộ được toại nguyện tấm lòng của một fan nữ đi quay phim với nam thần, kết quả là bị cảm cúm.

Tống Hân Lộ rất ít khi ốm, nhưng một khi ốm thì vô cùng nặng, phải nằm liệt giường mất mấy ngày.

Sáng sớm, Giang Noãn Chanh đã chạy đi mua thuốc cho Tống Hân Lộ, sau đó mới đến đoàn làm phim.
Hôm nay cô đến đoàn làm phim rất sớm, mục đích của Giang Noãn Chanh là muốn gửi lại chiếc áo Thẩm Dịch cho cô mượn.

Cô không muốn mọi người trong đoàn làm phim thấy cảnh tượng này nên mới lựa thời gian, chỉ là không ngờ đang chuẩn bị đi vào phòng làm việc của Thẩm Dịch lại bắt gặp Hàn Thiên Nhã.

Giang Noãn Chanh ngớ ra mới nhớ tới cảnh quay đầu tiên là của cô ta.
Hàn Thiên Nhã cũng đã nhìn thấy Giang Noãn Chanh, phát hiện trên tay cô cầm một túi đồ được đóng gói rát cẩn thận, hướng đi lại hướng về phòng làm việc của Thẩm Dịch.

Khoé miệng Hàn Thiên Nhã nhếch lên, trong lòng cô cảm thấy không vui, Giang Noãn Chanh là đang muốn giễu võ ra oai với cô?

Hàn Thiên Nhã đánh mắt, trợ lý Mặc Tĩnh quá hiểu tính cách của cô liền nhanh chóng chạy đến chặn đường Giang Noãn Chanh.

Sau khi nhìn thấy Hàn Thiên Nhã, Giang Noãn Chanh đã định rời đi, cô hoàn toàn không muốn tâm trạng của mình bị loại người như Hàn Thiên Nhã phá quấy, chỉ là không ngờ cô đi không nổi, con đường phía trước đã bị Mặc Tĩnh chặn mất.
"Giang Noãn Chanh, cô chỉ hận không thể cho cả thế giới biết cô và Thẩm Dịch là quan hệ gì sao? Nào, mau chóng đưa cho tôi xem, cô mang cái gì cho Thẩm Dịch? Bữa ăn sáng tình yêu à?" Giang Noãn Chanh đã bị Mặc Tĩnh chặn lại, Hàn Thiên Nhã hoàn toàn không lo lắng cô sẽ chạy nên bước đến bên cạnh Giang Noãn Chanh rất chậm rãi.
Giang Noãn Chanh sau khi nghe thấy câu nói kia của Hàn Thiên Nhã, theo bản năng đem túi đồ giấu ra sau lưng.

Tất nhiên, túi đồ này không giống như Hàn Thiên Nhã đã nói, nó chỉ là một chiếc áo khoác mà cô muốn trả lại cho Thẩm Dịch, không phải bữa ăn tình yêu gì cả.

Tuy nhiên nếu để nó rơi vào tay Hàn Thiên Nhã, không khác gì cô thừa nhận quan hệ phức tạp giữa cô và Thẩm Dịch.

Giang Noãn Chanh không muốn như vậy!
Hàn Thiên Nhã nhìn hành động của Giang Noãn Chanh lại càng muốn biết rốt cuộc thứ gì nằm trong túi đồ đó.

Cô tiến lên phía trước, gương mặt vô cùng tò mò chăm chú nhìn Giang Noãn Chanh.

Thời gian này đoàn làm phim không có người, Hàn Thiên Nhã cũng không cần tốn sức diễn kịch.
"Giang Noãn Chanh, khí chất của một vị tiểu thư đi đâu rồi? Tôi không nghĩ rằng sau khi Giang gia sụp đổ, cô lại tiều tuỵ như vậy, thấp kém như vậy.

Chỉ vì muốn có được chỗ đứng trong đoàn làm phim, cô giúp Thẩm Dịch đá Trịnh Kha đi.

Giang Noãn Chanh, tôi thật sự khâm phục cô đó!" Hàn Thiên Nhã làm sao lại không biết cô gái trong tin đồn với Trịnh Kha là Giang Noãn Chanh.

Không nói đến vị thế của cô trong giới showbiz, chỉ cần đến thân thế tiểu thư nhà họ Hàn, Hàn Thiên Nhã muốn biết cái gì là biết cái đó.
Giang Noãn Chanh bị Hàn Thiên Nhã nói rất khó coi, cô lập tức phản bác lại: "Tôi không có! Quan hệ của tôi và đạo diễn Thẩm không giống như các người nghĩ.

Hàn Thiên Nhã, đừng tưởng ai cũng giống cô, sống trong cái giới này đều cần có người chống lưng!" Giang Noãn Chanh đang châm chọc Hàn Thiên Nhã có chống lưng là Lệ Mạc Tây.

Nhưng Hàn Thiên Nhã không hề quá quan tâm đến điều này, ngược lại còn cảm thấy là chuyện đáng khoe khoang.

Dẫu sao trong mắt người ngoài cô ta và Lệ Mạc Tây cực kỳ xứng đôi.

Nhà họ Lệ cũng đã công nhận Hàn Thiên Nhã là con dâu tương lai, cô ta còn sợ gì nữa? Không giống như Giang Noãn Chanh, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
"Nếu cô và Thẩm Dịch không phải là quan hệ bất chính, vì sao lại không cho tôi xem cô mang cái gì đến cho Thẩm Dịch?" Hàn Thiên Nhã đang cố tình kích động Giang Noãn Chanh.

Ngày hôm nay Hàn Thiên Nhã nhất định phải làm rõ mối quan hệ của hai người họ.

Nếu không rõ ràng, nước đi phía sau của Hàn Thiên Nhã sẽ rất khó khăn.
Giang Noãn Chanh nhất quyết không muốn khai ra: "Con mắt nào cho thấy tôi đến đưa đồ cho đạo diễn Thẩm? Hàn Thiên Nhã, muốn nói gì cũng phải có bằng chứng, không thể nói bậy như một con chó không có chủ được!"
Hàn Thiên Nhã không hề tức giận khi bị Giang Noãn Chanh véo von kiểu kia.

Từ hồi hai người họ còn học chung một trường cấp ba, Giang Noãn Chanh và cô ta đã không ngừng đấu võ miệng, cảnh tượng này xảy ra như cơm bữa.
"Con đường này chỉ dẫn đến phòng của Thẩm Dịch và phòng hoá trang của tôi.

Không cần tôi nhắc nhở cô cũng biết quan hệ giữa hai chúng tôi chẳng tốt đẹp gì rồi nhỉ?" Hàn Thiên Nhã bật cười.
Giang Noãn Chanh biết mình đuối lý, không thể nói chuyện với Hàn Thiên Nhã nên muốn bỏ đi.

Chỉ là lúc này Mặc Tĩnh đã động thủ, đẩy ngã Giang Noãn Chanh..