Hàn Thiên Nhã không nói gì cả, yên lặng để Hàn Chính Nhân trút giận lên đầu mình.

Không chỉ có ông bất ngờ, đến cô ta còn không tin nổi những gì mà mình nhận được.

Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây...!Ấy vậy mà đã kết hôn với nhau năm nay, còn có với nhau một đứa con gái.

Hàn Thiên Nhã từng trăm phương ngàn kế muốn làm hại con gái của họ, Lệ Mạc Tây cũng đã dùng đủ mọi cách để trừng phạt cô ta.
Mắng mỏ hơn hai tiếng đồng hồ, Hàn Chính Nhân đã thấm mệt.

Ông bỏ lên lầu.

Hàn Thiên Nhã cũng không còn mặt mũi ở lại nhà họ Hàn.

Cô ta rời đi ngay mà không chần chừ, đến Bách Huệ, người vẫn đang lủi thủi lau dọn cũng không thèm nhìn một cái.
Rời khỏi nhà họ Hàn, Hàn Thiên Nhã không gọi xe ngay.

Cô ta lang thang trên con đường vắng người.

Không biết từ đâu có một chiếc xe đi tới...!Ban đầu, Hàn Thiên Nhã không mấy để tâm.

Thứ nhất là không có tâm trạng, thứ hai nơi này không chỉ có mình người của Hàn gia sinh sống.

Cho tới khi chiếc xe hơi màu đen bảy chỗ đỗ trước mặt cô ta, Hàn Thiên Nhã mới bắt đầu có phản ứng.
Rất nhanh, năm người đàn ông cao to lực lưỡng đã bước xuống xe, vây quanh Hàn Thiên Nhã.

Cô ta hoảng sợ, cả cơ thể run lẩy bẩy.


Hàn Thiên Nhã vô thức nhìn về cổng lớn của Hàn gia.

Thông thường, Hàn gia sẽ có người trông chừng nhưng hôm nay ngoài cổng, một bóng người cũng không có.

Hàn Thiên Nhã gần như tuyệt vọng.
Hàn Thiên Nhã điên cuồng phản kháng, nhưng sức lực của cô ta có lớn tới đâu cũng không đấu lại sức lực của một người đàn ông, hơn nữa số lượng mà cô ta phải đối diện là năm người.

Cuối cùng, Hàn Thiên Nhã bại trận.

Cô ta bị đánh ngất, không thương tiếc ném lên xe.

Chỉ trong vài tích tắc, chiếc xe màu đen đã quay đầu, nhanh chóng rời đi.
[...!]
Hàn Thiên Nhã tỉnh dậy phát hiện bản thân ở một căn phòng được bố trí như bệnh viện, nhưng nhìn thế nào cũng không thật sự giống.

Tựa hồ căn phòng này chỉ mô phỏng lại bệnh viện mà thôi, nó giống phim trường hơn.

Lý do khiến Hàn Thiên Nhã nghĩ như vậy vì nó không có mùi thuốc khử trùng.
"Có nhớ nơi này không?" Bất thình lình, trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói.

Hàn Thiên Nhã nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, là Tống Hân Lộ.

Vô thức, cô ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Một linh cảm xấu không rõ nguyên nhân khiến cô ta sợ hãi.
Hàn Thiên Nhã ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cả người bị trói chặt nên không thể động đậy nổi, chỉ có thể mở miệng đáp lại Tống Hân Lộ: "Cô làm gì vậy? Tống Hân Lộ, cô dám bắt cóc tôi?"
Tống Hân Lộ buồn cười trước câu hỏi của Hàn Thiên Nhã.

Dám bắt cóc? Tống Hân Lộ của lúc này có gì mà không dám nữa? Cô ta vốn không biết mình nên trả thù Hàn Thiên Nhã lúc nào, cho tới khi cô đọc được tin tức ngày hôm nay.

Tống Hân Lộ dám chắc chắn phóng viên kéo tới chỗ của Giang Noãn Chanh là do Hàn Thiên Nhã sắp xếp.

Hàn Thiên Nhã tưởng rằng sẽ khiến Giang Noãn Chanh thân bại danh liệt vì tin tức tình cảm cặp kè với một đại gia lớn tuổi.

Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ, đại gia đó lại là Lệ Mạc Tây.
Tống Hân Lộ cảm thấy may mắn vì Giang Noãn Chanh luôn luôn tỉnh táo, nếu không cô sẽ cảm thấy có lỗi.

Hàn Thiên Nhã đang luôn cản đường, gây rắc rối cho Giang Noãn Chanh vậy thì để Tống Hân Lộ ra tay giải quyết một thể.

Một phần là vì cô ta muốn báo thù, một phần là vì chuộc lỗi, sửa sai.
"Đến giết người cô còn dám thì bắt cóc đã là gì? Hàn Thiên Nhã, tôi chỉ bắt cóc cô mà thôi chứ chưa giết cô, vì vậy, đừng sợ!" Tống Hân Lộ lại gần Hàn Thiên Nhã.

Cô bỗng dưng túm lấy cổ Hàn Thiên Nhã, dùng lực tay rất mạnh, chẳng mấy chốc trên làn da trắng như ngọc của đối phương đã lưu lại vết đỏ của ngón tay.
Đầu óc Hàn Thiên Nhã lúc này rất tỉnh táo.


Cô ta dường như đoán được mọi việc đã vỡ lẽ.

Chắc chắn chuyện năm năm trước Tống Hân Lộ biết được gì đó, nếu không sẽ không đối xử với cô ta thế này.

Hàn Thiên Nhã cố tình tạo khoảng cách giữa Tống Hân Lộ và Giang Noãn Chanh vì muốn lợi dụng Tống Hân Lộ, xem chừng kế hoạch của cô ta không còn thành công nữa.
Tống Hân Lộ nói tiếp: "Năm năm trước, cô ở trong bệnh viện yêu cầu bác sĩ gi ết chết đứa bé trong bụng tôi.

Cô có nhớ không?"
Tống Hân Lộ xoay lưng lại, đi về phía cái tủ nhỏ bên đầu giường.

Nơi Hàn Thiên Nhã bị bắt tới là một căn nhà bỏ hoang.

Vì để cô ta có cảm xúc, Tống Hân Lộ đã cho người setup lại căn phòng lớn nhất, biến nó thành một phòng phẫu thuật giống như bệnh viện.

Tống Hân Lộ kéo ngăn kéo tủ, lấy ra một con dao phẫu thuật.

Ánh đèn chiếu vào lưỡi dao, khiến lưỡi dao lóe lên một tiếng sáng.
Hàn Thiên Nhã nghe xong lời Tống Hân Lộ nói, cả người lạnh buốt.

Cô ta cho rằng chuyện Tống Hân Lộ biết chỉ là cô ta dựng chuyện vu khống Giang Noãn Chanh và Trang Vũ Trạch ở bên cạnh nhau, không ngờ tới chuyện đứa bé, Tống Hân Lộ cũng đã biết được.
"Đứa bé vốn chẳng có tội tình gì cả.

Hàn Thiên Nhã, vì sao cô lại ác độc như vậy? Nó có động chạm gì đến cô đâu?" Tống Hân Lộ suy nghĩ cả ngày lẫn đêm cũng không lý giải được vì sao Hàn Thiên Nhã phải làm như vậy.

Ba của đứa trẻ không phải Lệ Mạc Tây mà là Trang Vũ Trạch, một chút cũng không liên quan đến cô ta.
Hàn Thiên Nhã cười lạnh, lén lút giấu cảm giác sợ hãi vào trong lòng: "Đứa bé chết rồi, cô sẽ càng hận Giang Noãn Chanh.

Năm năm nay cô hận cô ta, không phải vì cô ta đã cướp đi Trang Vũ Trạch mà vì cô cho rằng, chính cô ta là nguyên nhân trực tiếp khiến đứa trẻ trong bụng cô biến mất, không phải vì sao?"
Tống Hân Lộ càng hận Giang Noãn Chanh, Hàn Thiên Nhã càng có lợi.

Năm năm nay, Tống Hân Lộ giúp Hàn Thiên Nhã không ít việc, trở thành cánh tay đắc lực của cô ta.


Hàn Thiên Nhã cũng đã sớm quen với việc lợi dụng Tống Hân Lộ.

Nếu cô không phát hiện chuyện năm xưa, Hàn Thiên Nhã cho rằng cô ta vẫn có thể phân cho Tống Hân Lộ một chút lợi ích coi như là bù đắp.
"A!" Hàn Thiên Nhã bỗng dưng hét lên một tiếng thất thanh.
Tống Hân Lộ ngược lại rất bình tĩnh.

Con dao phẫu thuật trong tay cô ta cắm thẳng lên má trái của Hàn Thiên Nhã, sau đó từ từ rạch một đường xiên chéo, rạch khoảng hai centimet, Tống Hân Lộ mới thu dao về.

Nhìn đầu mũi dao đọng lại máu tươi, khoé miệng Tống Hân Lộ cong lên.
"Đau không? Có đau cũng không bằng cảm giác của tôi.

Hàn Thiên Nhã, tôi sẽ cho cô biết mất đi con là cảm giác như thế nào!"
Nói xong, Tống Hân Lộ lại có hành động tương tự, chỉ có điều lần này là má phải của Hàn Thiên Nhã.

Tiếng hét thất thanh của Hàn Thiên Nhã vang lên không ngừng, vô cùng chói tai.

Chẳng mấy chốc gương mặt của cô ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn rất đáng sợ.

Tống Hân Lộ thì cảm thấy rất k1ch thích.

Máu tươi chảy dọc xuống, lan dần xuống cổ Hàn Thiên Nhã, dần dần thấm vào trang phục cô ta.
"Tống Hân Lộ, nếu tôi thoát được ra ngoài, cô sẽ không xong đâu!" Hàn Thiên Nhã chỉ biết uy hiếp Tống Hân Lộ để cô sợ mà dừng lại.
Nhưng Tống Hân Lộ lúc này đang chìm đắm trong sự thỏa mãn của bản thân, sợ là gì đã không còn rõ.

Tống Hân Lộ cười lạnh, châm chọc: "Với hai vết rạch này, cô còn dám ra ngoài ư?".