CHAP 50:

PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

" - Nếu Tôi không trói cô lại,  làm sao biết được cô sẽ làm gì,  Với lại tôi không thích lợi dụng lúc phụ nữ đang gặp khó khăn.

- Anh cứ thế để yên cho tôi lăn lộn một mình sao?

- Có những chuyện không nhất thiết phải nói ra,  Cô cũng không nên biết. ..."

----/[email protected]

Chuyện như đang bắt đầu còn chưa tới phút cào trào,  Nhược Hàn vẫn trong tình trạng mê man mà liên tục rên rỉ vừa cựa quậy trên giường,  bàn tay không rời khỏi lưng trần cửa cậu mà liên tục vuốt ve.

Viêm Dạ Phong khựng lại ngay xương quai xanh, cậu không phải người thích  lợi dụng trong lúc cô bị như thế này,  nghĩ đi nghĩ lại cũng do cậu phút chốc mất phương hướng,  Cậu thả bàn tay ra khỏi mái tóc Nhược Hàn vô thức di chuyển trên giường,  ngay lập tức một thứ gì đó nằm gọn trong tay cậu. Cảm giác như đã xé rách vài cm trên phần da của lòng bàn tay. 

Dạ Phong nhíu mày, Nhìn Nhược Hàn không rời khỏi lòng cậu vẫn đang trong tình trạng thân thể lên cơn,  chưa bao giờ cậu lại thấy bình tĩnh như bây giờ,  mặc dù vài phút trước đã gần như mất lí trí trước người con gái trước mặt.

Viêm Dạ Phong đưa con dao lôi ra từ dưới gối lắc lắc trước mặt rồi nhếch môi cười nhẹ xoay người ngồi trên giường cầm con dao lên rồi lại thích thú nhìn cô lăn lộn trên giường.

....

- Ngu ngốc!

.....

Hôm sau,  Nhược Hàn cuối cùng cũng đã thức dậy,  điều đầu tiên cô cảm nhận là cảm giác đau nhức ở cổ tay cổ nhân,  vừa tê nữa, Nhược Hàn mơ hồ cử động nhẹ nhưng không tài nào động đậy được.

Cô mở đôi mắt từ từ,  đập vào mắt cô,  là hình ảnh lãng tử,  như một thiên thần hạ phàm,  Bàn tay thon dài cầm ly trà đang nghi ngút khói lên trước mũi,  đôi mắt cậu nhắm lại, như muốn thưởng thức vị trà sáng nay. Chiếc áo sơ trắng tinh làm tôn lên vẻ đẹp khó cưỡng lại được.  Viêm Dạ Phong ngồi trước cửa sổ,  hai chân bắt chéo lại,  bình thản như chưa từng thấy.

Nhược Hàn đơ người nhìn cậu một hồi chưa nhận ra được bản thân mình đang gặp phải chuyện gì.

Nhưng khi nàng nhận ra có lẽ mọi thứ gần như đã muộn.

..

- Á Á á á...

Như một trận bão lớn cuồng phong,  mưa sa bão táp,  nước lũ trào dâng,  Cô hét toáng lên như chưa bao giờ được hét,  làm kinh thiên động địa cả căn phòng,  cũng may là tường chống ồn nên bên ngoài không nghe thấy gì.

Cô nằm trong tình trạng khoác áo tắm, cổ tay cổ chân đều bị trói chặt bởi dây nít.

Suy nghĩ rối bời,  làm nhược Hàn không phân biệt nhận thức được chuyện quái quỷ gì đã xảy ra lúc cô thấy khuôn mặt Viêm Dạ Phong và giờ hắn lại ung dung ngồi thưởng trà.

- Anh đã làm gì?

Viêm Dạ Phong nhếch mép cười nhẹ,  quay mặt sang nhìn cô  một cách thú vị.

- Cô sang đây là giúp Tôn Tử Hàm giết tôi ?

- Giết anh?

Nhược Hàn chợt nhớ ra điều gì,  mục đích cô bị đưa vào căn phòng này là vì để giết một người,  lẽ nào chính hắn,  nghĩ tới đây cô rùng mình,  không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì động trời.

- Nói,  Con dao này để làm gì?

Vừa nói Dạ Phong vừa đứng dậy tiến về phía cô,  đưa con dao kề cổ cô,  rồi hỏi một cách đáng sợ.

- Dao... Dao... Cắt hoa quả.

Nhược Hàn phản bác bằng nụ cười vô tội,  lần này cô chết chắc rồi,  lại còn là Viêm Dạ Phong nữa.  Không giết hắn cô cũng phải chết thôi.

Dạ Phong bật cười một cách vô thức,  đưa con dao sát cổ hơn như đe doạ.

- Tôi không biết tại sao khi tỉnh dậy tôi lại ở đây.  Còn bị một người phụ nữ bắt buộc phải giết Anh mới được ra khỏi đây.

Cô nói một cách bình thản đến mức đáng ngờ.

- Nhưng... Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Đây mới là trọng tâm vấn đề.

Viêm Dạ Phong chợt nhớ lại chuyện đêm qua lại thấy buồn cười,  Cũng rất tức giận người con gái cưỡng hôn mình lại vờ như không nhớ chuyện gì.

- Anh đã làm gì tôi rồi?

Nhược Hàn nói thêm vừa đưa cổ tay bị trói ra trước mặt cậu.

- Cô muốn tôi nhắc lại không?

Viêm Dạ Phong cúi người áp sát khuôn mặt cô,  Nhược Hàn quay mặt như nhớ ra điều gì,  vài thứ lộn xộn không được sắp xếp theo trình tự , toàn là những hình ảnh chủ động của cô.

Nhược Hàn tạm thời không muốn biết.

Cô xoay cổ tay ra,  vết đỏ vẫn còn nghĩa là cô vẫn còn trong sạch.

- Hôm qua thể hiện khá lắm.

Nhược Hàn mơ hồ nhớ lại lúc cô cưỡng hôn cậu một cách nồng nhiệt,  lại thêm việc trút bỏ bộ váy.

Nghĩ tới đây,  cô đã muốn tìm một cái lỗ chui về Thời Tần.

Hai má nóng hổi hơn bao giờ hết.

Rạch...

Viêm Dạ Phong dùng con dao sắc bén cắt dây nịt đứt ra khỏi cổ tay,  cổ chân cô.

Lúc này Nhược Hàn mới đỡ hơn,  không còn tê cứng,  Cô nhẹ nhàng kéo chăn lại,  vừa kịp nhận ra lòng bàn tay khô máu của cậu.

- Anh Trói tôi lại làm gì?

- Nếu tôi không trói cô lại làm sao biết được cô sẽ làm gì,  Với lại Tôi không thích lợi dụng lúc phụ nữ gặp khó khăn về thể xác.

Viêm Dạ Phong lại ngồi xuống ghế,  đôi mắt hổ phách lãnh khốc nhưng không chút giận dữ.

- khó khăn?

- Tôi nghĩ cô hít phải thuốc gây tự sướng quá nhiều .

- Gây tự sướng?

Viêm Dạ Phong nói giảm nói tránh quá khôn ngoan.

- Anh... Không thấy gì chứ?

Cô dò hỏi một cách đầy hy vọng là không có chuyện gì xảy ra. 

- Tất cả.

Đáp một câu ngắn gọn,  làm Nhược Hàn cảm thấy bản thân mất đi giá trị.  Cô chẳng buồn khóc.  Cũng không biết phải thể hiện tâm trạng như thế nào.

Đêm qua,  được bên cạnh cậu như vậy cô cũng an tâm hơn là mấy lão hồ ly kia.

- Anh để tôi lăn lộn một mình sao?

- Có những chuyện không nhất thiết phải nói ra,  cô cũng không nên biết thì tốt.

- Thân thể là của tôi. Hơn nữa tôi còn chưa lập gia thất.

- Cô mấy tuổi?

- 18.

Suýt chút nữa nước trà phun ra khỏi miệng,  Nhược Hàn đẹp thật,  như tiên hơn cả thiên thần trong truyện bước ra,  một cô gái trẻ hơn cậu 10 tuổi sao lại có thể là người cướp lấy nụ hôn hay chạm vào thân thể cậu được.

Hơn nữa....

Cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lên giường với phụ nữ thấp hơn cậu những 10t.

Nghĩ thế viêm Dạ Phong nuốt nước trà,  đôi môi lại tạo nên đường cong hoàn mỹ hơn bao giờ hết.

- Động cơ không tệ.

Nhược Hàn ôm chăn cúi mặt xuống giường.  Cảm giác như một luồng điện chạy xuyên qua người cô.

Không xác định rõ mối quan hệ giữa người đàn ông này với mình.

-  Cô ra ngoài đi.

Nhược Hàn đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu.

- Nhiệm vụ của cô thất bại,  Tôi không giết cô là may rồi.  Ra ngoài đi .

- Viêm Dạ Phong,  tôi muốn hỏi trái anh làm bằng gì vậy?

Cậu nói của cô làm cậu khựng lại,  chỉ cười nửa môi.

- Đã không có trái tim cần biết nguyên liệu để làm gì?

Nhược Hàn kéo chăn xuống,  cô bước xuống giường,  kéo áo khoác lại vào trong,  đứng trước mặt cậu nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Ám khí lan tỏa khắp căn phòng trắng xóa này.

Khuôm mặt cả hai đều vô cảm như không coi đối phương tồn tại.

Chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ,  một cơn ác mộng.

- Cầu xin tôi giúp đỡ,  mạng của cô còn có thể giữ lại.

- Ở đây hay ra khỏi đây đều như nhau,  phải chết.

Cậu đứng dậy,  tiến gần cô,  cả thân hình cao to rắn chắc,  mái tóc đã rũ xuống nhẹ nhàng tinh tế,  đôi mắt màu hổ phách đã trở nên sắc hơn lạnh hơn,  vài nút áo sơ mi không cài đã làm lộ khuôn ngực rắn chắc của một người đàn ông đứng trước sóng gió này.

- Chí ít cũng đã trở thành người phụ nữ đầu tiên đụng đến tôi.  Nên Tôi sẽ quyết định.

- Anh giết tôi đi.

Viêm Dạ Phong nhíu mày,  đưa bàn tay đặt lên má cô,  làn da mịn màng làm bàn tay cậu rất  thoải mái .

- Lần trước,  Tôi để  Tôn Tử Hàm đưa cô đi,  vì muốn hắn phải đau khổ lúc tôi đưa cô quay lại bên tôi. Ở với nhau lâu như vậy,  chắc cũng không ít tình cảm.

Cảm giác nhói ở tim,  Tôn Tử Hàm nhẹ nhàng tinh tế, hiền lành bỗng chốc  hiện lên trong đầu cô,  cô  đã vui mừng khi gặp Viêm Dạ Phong ở đây,  nhưng đó trở thành điều tồi tệ nhất. Chẳng thà cô rơi vào tay của Luxi một phát chết luôn còn hơn ở với Viêm Dạ Phong này.

Nhược Hàn ngước mặt lên nhìn con quái thú trước mặt.

- Nhiều lúc tôi thấy anh rất tử tế nên có chút cảm tình.

- Phụ nữ chẳng qua cũng chỉ  là vật trang trí .

Nói ra câu nói này,  trong lòng cậu cũng không có chút thoải mái,  còn rất khó chịu.  Nhưng tất cả đều có lý do.

- Tôi sẽ ra khỏi đây.

Câu nói vừa dứt NNhược Hàn gạt bàn tay cậu ra,  quay lưng đi được vài bước.

- Cô bước thêm nửa bước,  Tôi bắn chết cô.

Nhược Hàn khựng lại,  cảm xúc như vỡ òa nhưng đâu phải mọi thứ cứ như hắn muốn là được,  cô có quyền chọn lựa,  ngọn súng của hắn cũng chỉ để đe doạ cô thôi.

Nhược Hàn đưa hai bàn tay đẩy mạnh cánh cửa,  không chút bận tâm rời khỏi căn phòng không chút sợ hãi.

Viêm Dạ Phong ném mạnh cây súng xuống sàn,  đôi mắt hổ phách gằn lên tia lửa đỏ nhấp nháy như điện.

- Cô đã quên,  nơi này không phải iris.

--------------

...Hết... Chap 50.

- Dạ Phong,  Tôi vừa giết người.

....

- Yên tâm,  coi như không biết gì,  tôi sẽ lo.

....

- Anh không thể chịu tội thay tôi.

- Tôi là ai?  Cô phải rõ. Đừng quan tâm những chuyện không đáng.  Rời khỏi Thụy Điển với Dương Tích,  cô sẽ an toàn.

- Còn Anh?

- Vài ngày nữa,  tôi sẽ lành lặn quay về trước mặt cô.

.....

- Tôi xin lỗi,  là do tôi ngoan cố..

- Cô giỏi lắm...  Không ai trách cô cả..

...

- Viêm Dạ Phong,  Anh không giết tôi thì có ngày anh sẽ bị tôi liên lụy nữa .

- Lúc nào gặp rắc rối,  tôi có thể giải quyết cho cô.  Nhưng mỗi lần như vậy,  cô hãy tính thêm một lần nữa  cô nợ tôi.