CHAP 49:

PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

---------

" Chuyện giết người tại ở một nước khác không phải bình thường như cô hay thấy tại Iris, Ở Iris Tôi có thể giết người vô số, mà không bị ảnh hưởng. Nhưng đã đặt sẵn là cái bẫy ắt hẳn họ sẽ không bỏ qua.  Nhưng cô yên tâm,  Tôi sẽ sớm ra nhanh thôi. Chỉ cần vài ngày, Viêm Dạ Phong tôi sẽ lành lặn đứng trước mặt cô... " 

------

Nhược Hàn vén chiếc rèm lên,  cả bầu trời đều tràn ngập những ngôi sao sáng,  Khung cảnh về đêm nhìn ra từ khách sạn tầng 33 thật đẹp. Nhưng dẫu đẹp đến mấy cũng không làm cô thảnh thơi.

Căn phòng rộng lớn chỉ vẻn vẹn một chiếc giường khổng lồ. Trên người Nhược Hàn bây giờ chỉ là một bộ đầm ngủ   vanti một giây . Nhưng điều đó không làm cô để ý. 

Đột nhiên cô lại nhoẻn miệng cười nhẹ,  Là cô và Viêm Dạ Phong có duyên hay là cô có duyên với nguy hiểm mỗi lần cậu gặp phải.

Lần này tình thế lại đảo ngược.  Cô phải giết người,  bất kì là ai,  cái cô coi trọng nhất chỉ còn là tính mạng của bản thân.

Nghĩ thế lại nhói lòng. 

Vèo....

Cô đẩy rèm cửa kín lại,  căn phòng đen tối chỉ mỗi một đèn ngủ được đặt trên giường sáng trưng mịt mù.  Cô cảm giác mình cũng giống như chiếc đèn mập mờ ấy. Không biết lúc nào sẽ tắt.

Nhược Hàn đặt con dao sắc bén vào dưới gối. 

- Chính là căn phòng phía trước,  mời ngài.

Cô nhận thức được con mồi đang tới gần.

Cộp cộp cộp..

Tiếng bước chân cách cánh cửa không xa.

Theo Ý thức cá nhân,  Nhược Hàn cuộn tròn vào trong chăn,  nằm sẵn trên giường,  đôi mắt lại không hề có cảm xúc,  cô chỉ nhìn cửa sổ. 

Cạch...

Trong lòng vừa hưng phấn vừa lo sợ . Nhưng lại không hề cử động.  Một chút cũng không.

Cộp cộp..

Tiếng bước chân đang tiến gần.

Nhược Hàn Bấu chặt vào chăn,  cô cảm nhận bàn tay đã túa mồ hôi.  Nó đã ướt đẫm.

Cô nghe thấy âm thanh của thủy tinh. 

Trong bóng đêm tĩnh mịch, chiếc đèn ngủ đầu giường mập mờ không đủ chiếu sáng khắp căn phòng.

Người đàn ông,  ngồi lên chiếc bàn đối diện giường ngủ,  Cả người dựa vào tường.  Thanh âm vừa nãy chính là tiếng đụng chạm của Thuỷ tinh,  cậu nhấc ngụm một ly rượu được đặt sẵn trên bàn.

Đôi mắt cẩn thận dò xét,  cuối cùng cũng nhận ra một thứ ánh sáng vô cùng yếu đuối cách đó vài mét được dính chặt trên trần nhà đối diện với cửa sổ.

Đó chính là camera mini.

Đôi môi nhếch lên nụ cười nhẹ.
Cậu nuốt từ từ rượu vào trong cổ họng không chút phòng bị. Ai nhìn vào cũng đều vui mừng vì sự lơ là thiếu cảnh giác.

Mùi rượu lan tỏa khắp căn phòng.  Nhược Hàn lại vô cùng khó chịu với mùi nồng nặc này. Cô cũng đã chứng kiến người dọn phòng đã bỏ thứ gì vào trong rượu.

Chỉ hy vọng đó là thuốc mê. Nó không khiến cô bận tâm.

Càng khiến cô vui mừng nếu nó có lợi cho việc cô được thoát ra đây.

Đã hơn 10 phút trôi qua,  vẫn không có động tĩnh gì.  Nhược Hàn bắt đầu lo sợ hơn.  Nhưng vẫn nằm yên trong chăn như thường.

Cô không biết ngoài kia chuyện gì xảy ra. Người đàn ông cô sắp phải giết đang làm gì.

Rào....

Bỗng nhiên tiếng nước xả xuống sàn vang khắp căn phòng,  Nhược Hàn bây giờ mới dám lộ khuôn mặt ra khỏi chăn đã thấy trong phong không có ai. Cô chỉ thấy trên bàn ly rượu đang uống dở.  Ánh sáng từ phòng tắm hắt ra.

Phù...

Nhược Hàn thở mạnh như chưa gặp gì nguy hiểm.

Tiếng nước xả không ngừng.

Đã hơn 20 phút kể từ lúc người đàn ông đó bước vào căn phòng này.

Nhược Hàn,  bước ra khỏi chăn,  Tiện tay  với lấy  chiếc bình thủy tinh cạnh đó. đôi chân trần chạm đất không gây một tiếng động.

Nhược Hàn rón rén tiến gần cánh cửa đang mở của phòng vệ sinh. Bàn tay nắm chặt bình thuỷ tinh nhỏ. Như chỉ cần gặp nguy hiểm có thể dùng nó bất cứ lúc nào.

Cánh cửa chưa đóng hết.

Tiếng nước vừa tắt làm cô giật nảy mình.

Nhưng,  đập vào mắt cô lúc này.  Bóng lưng quen thuộc,  cái quen thuộc nhất chính là vết sẹo sâu  dài hơn 10cm của cậu.

Chiếc khăn quấn phần dưới,  Cậu đang lau mái tóc ướt đẫm.

Xoảng....

Theo phản xạ.  Viêm Dạ Phong nhận ra có người,  Cậu lập tức đón lấy cây súng đặt trên bàn cạnh vòi nước,  tiếng súng đã rắc lên. Cậu đã nhanh như cắt ào tới ép sát cô vào tường  , nòng súng đã dí sát vào thái dương cô.

Nhược Hàn nhắm tịt mắt.  Hơi thở nín chặt,  cậu  có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.

Trong bóng tối mịt mù. Nhìn như người đàn ông đang ôm trọn người phụ nữ nhỏ bé sát tường.  Nhưng thực chất là cậu đang ép đối thủ bị động.  Cả thân hình to lớn rắn chắc áp sát vào khuôn mặt đang nhắm chặt của cô.

Nhược Hàn nhỏ bé nằm trong lòng cậu.  Hai tay không cử động được.

Mái tóc ướt nhẹp rỉ xuống chạm vào bờ vai trắng nõn của cô.

Viêm Dạ Phong nhận ra người phụ nữ này chắc là người nằm trên giường vừa nãy,  được Luxi cử đến tặng.  Liền thu súng lại.  Nhanh chóng quay lưng không muốn đụng chạm.

Cậu ném cây súng lên giường.  Vẻ không quan tâm.

- Cô đi được rồi.

Chất giọng vô tình như chính đôi mắt.

Chiếc camera không ngừng truyền tín hiệu.

Viêm Dạ Phong nhận thấy điều đó.

- Viêm Dạ Phong.

Giọng nói nhẹ nhàng đủ để hai người nghe thấy.

Viêm Dạ Phong dừng lại mọi hoạt động,  Quay lại nhìn người con gái đứng trước mặt.

Đôi mắt hổ phách sắc bén lại lạnh như tiền.

Khuôm mặt thoáng chút ngạc nhiên tột đỉnh,  Nhưng nếu cậu
Và Nhược Hàn biết nhau trong hoàn cảnh bây giờ sẽ rất nguy hiểm,  họ có thể giết cô bất cứ lúc nào.  Không phải cậu không biết xung quanh toàn là tai mắt của Luxi.

Người muốn giết cậu không phải ít.

Nhưng tại sao Nhược Hàn lại ở đây?

Câu hỏi duy nhất trong đầu cậu.

Nhược Hàn có chút vui mừng khi thấy cậu đã quay lại nhìn cô. Nhưng lại nhanh chóng thất vọng khi Đôi mắt lạnh lùng đó không hề tỏ chút quan tâm.  Dù chỉ một chút.

Cô cảm nhận cái nguy hiểm nhất là khi ở gần cậu.

Cô có thể chết bất cứ lúc nào.

Hơn nữa người cô phải giết lần này là Viêm Dạ Phong.

Càng nghĩ càng nực cười.

Thuốc tính ra lúc này đã phải phát tán rồi.

- 1,2,3.

Tiếng mấp máy từ trong miệng của Lu xi đứng trước màn hình của camera ghi lại.

Cả thân thể Nhược Hàn bỗng chốc nóng rực lên.   Mồ hôi đã bắt đầu túa ra,  cả người cô nóng rực như lửa.  Cả thân hình Cô ngồi gục xuống sàn  run rẩy.

Cảm giác như quen thuộc,  cô đã từng trải qua cảm giác này.


Nhược Hàn ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Viêm Dạ Phong nhận thấy bất ổn , chính cậu cũng đang dò xét xem cô đang bị gì.

- Tôi ...khó chịu.

Nhược Hàn nhìn cậu bằng vẻ mặt cầu cứu,  chính cô không biết bản thân đang gặp phải  chuyện gì.

Viêm Dạ Phong nhíu mày khó hiểu.

- Cô đã Uống thứ gì?

Nhược Hàn lắc đầu lìa lịa một cách khổ sở.

Cảm giác trong người đang dần ướt đẫm,  lại thêm một cảm giác ngứa ngáy khó chịu,  Viêm Dạ Phong tiến gần.

Mùi bạc hà xộc vào mũi kèm mùi hương của người đàn ông làm Cô không kiềm chế được cảm xúc  mà dùng hai cánh tay Xiết chặt lấy cổ Cậu.

Bàn tay đụng chạm đến da thịt lại vô cùng thích thú,  Nhược Hàn Mạnh bạo  chiếm lấy đôi môi đang mím chặt của Viêm Dạ Phong theo đó mà từ từ tiến sâu vào.

Viêm Dạ Phong không phải không nhận thấy vẻ đẹp tuyệt  đỉnh của cô,  cả thân hình đồ lên người cậu một cách mạnh bạo,  khác hẳn Nhược Hàn thường ngày.  Cả thân hình chuẩn dáng,  không có điểm nào phải chê,  làn da mịn màng đang áp sát vào lồng ngực cậu.

Nhược Hàn cũng không rõ bản thân đang làm gì.  Cô chỉ cảm giác cả thân hình đang muốn một thứ gì đó.  Rất ham muốn,  trong những câu chuyện khác người đàn ông luôn luôn là người giữ thế chủ động  tiến tới hành động,  nhưng lần này Một cô gái yêu đuối Như Nhược Hàn lại chủ động một cách bất thường.

Nhược  Hàn vẫn chiếm trọn đôi môi không cử động của Cậu.  Cảm giác núi lửa như đang phun vào miệng,  Viêm Dạ Phong lấy lại bình tĩnh đẩy Nhược Hàn ra.

Lần đầu tiên Cậu bị Phụ nữ tấn công như thế này.

Người phụ nữ này đúng là chán sống rồi.
Đôi mắt của Nhược Hàn đang chìm trong cơn mê muội không dễ gì tỉnh lại.

Cậu hít mạnh một hương thơm phả vào mũi đủ để cậu hiểu rõ Nhược Hàn đã bị gì khi mặc bộ y phục này.

Viêm Dạ Phong ngay từ đầu đã đề phòng đã uống thuốc giải trước.

Nhưng không ngờ cuối cùng người bị lại là Nhược Hàn.

Lúc trước khi thoát khỏi tay Lý Mạnh.  Cô cũng đã bị Phi Yến Vi cho uống thứ này. Là  TOS ( To  arouse sexually) 

- Ở yên đây,  Tôi tìm thuốc giải.

Viêm Dạ Phong gỡ cánh tay Nhược Hàn ra định rời đi.

- Đừng..

Nhưng Cô lại không hề có ý định dừng lại mà ngày càng mạnh bạo và ngang ngược Hơn.

Cả thân thể ngày càng khó chịu hơn.  Nóng ran ngứa ngáy khó chịu tột đỉnh.

Nhược Hàn vô ý thức,  Cởi ra chiếc váy vanti mỏng trên người.  Viêm Dạ Phong không kịp trở tay , cả thân hình to lớn che chắn lại trước camera đang quan sát,  cậu ôm lấy Nhược Hàn,  cả thân hình quấn lấy thân hình nhỏ bé vẫn đang cựa quậy trong lòng.

Da thịt đang quấn lấy càng khiến Nhược Hàn thoải mái hơn.

Hai tay bấu chặt lưng cậu,  móng tay dài để lại những vết đỏ trên lưng.

Khi được phô ra trước mặt sức kiềm chế của một người đàn ông luôn luôn rất hiếm. Cả khuôn ngực đều đặn của cô đã nằm yên vị trong lòng của Viêm Dạ Phong.  Một người đàn ông vốn không hề có hứng thú với phụ nữ.

Viêm Dạ Phong cũng không hề có ý định nhìn kĩ cô. Hay có một hành động thái quá .

Nhược Hàn nhón chân tìm kiếm bờ môi nóng hổi của cậu.  Đã vô thức đẩy cậu ngã xuống giường.

Viêm Dạ Phong nhanh chóng lần mò tới khẩu súng cứ thế nhắm thẳng.

Bùng!

Chiếc camera rơi xuống chạm nền.

Nhưng không làm Nhược Hàn bận tâm.

Không nhận thức được bản thân đã bị hít phải thuốc khá nhiều nên Nhược Hàn tỏ ra vô cùng mạnh bạo hơn.

- Cô đang khiến tôi khó chịu đấy.

Chất giọng khàn khàn trên giường của Viêm Dạ Phong bị một người phụ nữ yếu đuối đè lên trước. Khiến cậu bắt đầu không ý thức được chuyện xảy ra.

Đồ lót trên người của Cô vẫn chưa được gỡ ra.

Nhược Hàn lại tiếp tục tấn công đôi môi của cậu.  Lần này không chỉ một mình cô.

Đôi mắt hổ phách đã dịu đi. 
Người phụ nữ chủ động với cậu quả thực là tuyệt sắc giai nhân.

Hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau nóng rực. Bỏng rát.

Viêm Dạ Phong dù gì cũng là đàn ông,  trước kia cậu không thích phụ nữ,  nhưng đâu phải giờ cũng không thích.

Hơi thở dồn dập của Nhược Hàn phả mạnh vào cổ cậu.

Viêm Dạ Phong quay người nhẹ nhàng  đặt Nhược Hàn nằm xuống giường,thay  đổi vị trí   cậu quay người chống một  tay lên giường.cả thân hình to lớn cường tráng đối diện như muốn đổ xuống người cô.  Bắt đầu tiến tới xương quai xanh của cô.

Nhất là ngay lúc này.  Cậu lại thèm khát phụ nữ.

- Ừm...

Thứ âm thanh kì quái khi nhận thức được Cậu đang hung hãn di chuyển từ môi xuống cổ xuống xương quai xanh.

.....

- Cô đừng trách Tôi.

....