“Mẫu hậu đang uy hiếp Trẫm sao?” Giọng nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ bất giác lạnh đi đôi chút.

“Hoàng Thượng, ai gia muốn ngươi nghĩ kỹ, nữ nhân này không thể giữ lại được!” Thái Hậu kiên trì chưa từng thấy, bà không thể ngờ tới, Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể vì Bách Lý Thần Hi mà đối xử với bà như thế, bà nói: “Nếu ngươi thật sự muốn giữ mạng cho nàng ta, thì trước hết hãy ban chết cho ai gia đi!”

“Mẫu hậu, có một số chuyện không thể nói bừa.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nheo mắt, cả người toát ra hơi thơ nguy hiểm, hắn nói: “Mẫu hậu yêu thương phụ hoàng, nếu thật lòng muốn sớm đi gặp ông ấy, Trẫm sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.”

“Ngươi…” Thái Hậu trừng to mắt, khó tin mà nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, há miệng một lúc lâu mà không nói được nửa chữ.

Nạp Lan Ngôn Kỳ cười lạnh lùng, nói: “Đừng tưởng Trẫm không biết chuyện năm đó ngươi hại chết mẹ ruột ta. Không ngại nói ngươi biết, Trẫm và Ngôn Triệu đều hiểu rõ trong lòng. Sở dĩ Trẫm vẫn chưa ra tay với ngươi, là do tôn kính ngươi có ơn nuôi dưỡng Trẫm và Ngôn Triệt những năm qua, nếu ngươi vì điều đó mà cao ngạo, thì đã hoàn toàn sai lầm.”

“Ta tôn kính gọi ngươi một tiếng Mẫu hậu, phong ngươi làm Thái Hậu, nhưng ngươi cũng phải biết thân biết phận, đừng vì mục đích mà bất chấp tất cả, ngươi dám lấy cả phủ Quốc Cữu để đặt cược, đừng thách thức sự kiên nhẫn của Trẫm, bằng không, sợ là ngươi gánh không nổi hậu quả.”

“Nghe vậy, mặt Thái Hậu xám như tro tàn, sức lực cả người như bị rút hết, ngã xuống trên ghế, nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Ngôn Kỳ với ánh mắt không thể tin.

“Làm sao có thể như thế? Chuyện năm đó được làm rất bí mật, khi đó hắn và Ngôn Triệt vẫn còn là hai đứa trẻ, làm sao biết được? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Bách Lý Thần Hi vuốt Ngự Thanh trên đầu, ngước mắt nhìn bộ mặt xám như tro của Thái Hậu, lại nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ bề ngoài có vẻ không quản sự đời, nhưng bên trong lại nguy hiểm khó đoán, không khỏi nhíu mày, thật không ngờ giữa Nạp Lan Ngôn Kỳ và Thái Hậu còn có chuyện này.

Tĩnh lặng.

Từ Ninh cung yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, không khí lộ ra sự đáng sợ quỷ dị, mọi người trong cung đều trầm tư, không ai lên tiếng.

Không biết qua bao lâu sau, Thái Hậu mới chậm rãi mở miệng đánh vỡ sự tĩnh lặng: “Hoàng Thượng đang uy hiếp ai gia sao?”

“Chỉ cần người không gây phiền phức cho Thần Hi, Thừa Tướng không hài lòng, chuyên tâm làm thần tử thì người vẫn là Thái Hậu, Trẫm và Ngôn Triệt vẫn sẽ gọi ngươi là Mẫu hậu như trước, phủ Quốc Cữu cũng được bình yên vô sự.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lạnh nhạt nói ra yêu cầu của mình.

“Hoàng Thượng chỉ lo bảo vệ nàng ta? Cho dù quần thần có phản ứng thế nào?” Thái Hậu tiếp lời hỏi, lời nói với Nạp Lan Ngôn Kỳ nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Bách Lý Thần Hi.

“Đúng vậy!” Nạp Lan Ngôn Kỳ khẳng định chắc chắn mục đích của mình. Dừng một chút, hắn như nhớ ra điều gì, Thái Hậu chưa kịp mở miệng thì lại nói: “À, phải rồi, có một chuyện Trẫm quên nói với người, mấy ngày gần đây Trẫm thu được không ít thư mật, nói Quốc Cữu nhận hối lộ, lấy việc công làm chuyện riêng, Trẫm đang cân nhắc là có nên phái người đi điều ra hay không.

Mặt Thái Hậu trắng bệch, ý của Nạp Lan Ngôn Kỳ rất rõ ràng, nếu bọn họ còn cố chấp vì chuyện của Linh phi thì sẽ xuống tay với phủ Quốc Cữu. Đúng, hắn đang uy hiếp, nhưng trong tay hắn có điểm yếu của bà, có cả điểm yếu của phủ Quốc Cữu, bọn họ sống chết ra sao đều do hắn quyết định, còn lựa chọn nào khác sao?