“Ồ?” Bách Lý Thần Hi hơi hơi nhướng mày, trong đầu xoay chuyển một vòng cũng không có hứng thú với chuyện về hậu cung của Nạp Lan Ngôn Kỳ. Nàng ngược lại có chút tò mò, cháu gái của mẫu hậu hắn lại không phải là biểu muội của hắn. Chẳng lẽ...

“Đừng nói với ta, đương kim Thái Hậu không phải là mẫu thân của ngươi?” Bách Lý Thần Hi nâng mắt nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ, lớn mật hỏi.

“Thiên hạ này, chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới to gan như vậy, dám hỏi thẳng ta vấn đề này.” Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không có tức giận. Có lẽ, ngay cả chính hắn cũng đều không phát hiện ra, ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Thần Hi rốt cuộc có bao nhiêu sủng nịch.

“Ngươi có thể chọn không trả lời.” Bách Lý Thần Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút không được tự nhiên. Não tên này có vấn đề à? Nàng vừa tiến cung đã gϊếŧ chết nhiều sủng phi của hắn như vậy, lại đánh thêm cả mấy nô tài. Hắn không tức giận trừng phạt nàng thì cũng thôi đi, có cần phải nhìn nàng bằng ánh mắt cuồng nhiệt như vậy không? Hử?

“Nếu nàng muốn biết, sao ta nỡ khiến nàng thất vọng được?” Nạp Lan Ngôn Kỳ mờ ám nói: “Đúng vậy, đương kim Thái Hậu không phải là mẫu thân thân sinh của ta. Ta cũng không đồng ý thú Linh phi. Cho nên sống chết của nàng ta, ta không hề quan tâm. Đáp án như vậy, ái phi có vừa lòng?”

Ái phi? Cả người Bách Lý Thần Hi run lên, nói: “Ngươi có thể gọi ta là Bách Lý Thần Hi, đừng gọi ta là ái phi gì gì đó, ta nghe không được tự nhiên.”

“Nhưng nàng thực sự là...” Nạp Lan Ngôn Kỳ còn muốn nhấn mạnh hơn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị Bách Lý Thần Hi đánh gãy: “Dừng, đừng để ta lặp lại lần thứ hai.”

“Tính khí vẫn không tốt như vậy. Nàng bây giờ đã phạm sai lầm, hẳn là nên nghĩ xem làm sao dỗ ta để ta đứng về phía nàng đi!? Nàng không sợ sau này ta không bước vào Tê Phượng Cung của nàng lần nữa sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ rất tò mò, rốt cuộc Bách Lý Thần Hi lấy gan ở đâu ra mà dám cuồng vọng như thế?

“Cầu còn không được!” Bách Lý Thần Hi nhíu mày, ngước mắt lên nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, tựa tiếu phi tiếu nói: “Muốn được người dỗ? Còn có rất nhiều nữ nhân nguyện ý dỗ dành ngươi đấy, nhưng trong số đó tuyệt đối không có Bách Lý Thần Hi ta. Không thích ở lại chỗ này, được thôi, xin đứng lên, quay người đi về phía trước mười bước, quẹo phải. Đi thong thả, không tiễn...”

“Ta nói nàng nữ nhân này, không thể nói một vài câu dễ nghe hay sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ nhíu mày, hắn rốt cuộc đem kiểu nữ nhân gì tiến cung vậy?

“Không thể!” Bách Lý Thần Hi trả lời cực kỳ quyết đoán.

“Có phải nàng không biết nói không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhướng mày.

“Phép khích tướng vô dụng đối với ta.” Lông mày Bách Lý Thần Hi cũng chưa nâng lên, nói.

Nạp Lan Ngôn Kỳ “...”

Hắn không tin, hắn đường đường là vua một nước lại không có biện pháp nào để đối với nữ nhân này.

“Thần Hi, nàng nói chuyện đánh chết phi tần và nô tài này, nên xử lý thế nào?” Được rồi, Nạp Lan Ngôn Kỳ chính là cố ý. Thực ra hắn cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là hắn muốn nhìn thấy Bách Lý Thần Hi tỏ ra yếu đuối mà thôi. Chỉ là hắn nắm không đúng cây xương sườn mềm, cho nên nguyện vọng của hắn đã định trước là không thể thực hiện được.

“Vậy ngươi cho rằng nên xử lý thế nào?” Bách Lý Thần Hi không đáp mà hỏi lại.

“Nếu ta bảo vệ nàng bình yên, nàng định báo đáp ta như thế nào?” Nạp Lan Ngôn Kỳ kề sát vào Bách Lý Thần Hi, mờ ám hỏi.

Được rồi, Nạp Lan Ngôn Kỳ hắn phải thừa nhận, khả năng tự kiềm chế cực tốt mà hắn luôn kiêu ngạo chỉ cần ở trước mặt Bách Lý Thần Hi thì lực tự khống chế đó dù có tốt đến mấy đều sẽ vỡ nát, cho dù chỉ là một động tác, một biểu tình rất nhỏ của nàng cũng có thể khiến hắn kích động.

Bách Lý Thần Hi tựa tiếu phi tiếu nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng ta báo đáp ngươi như thế nào?”