“Thả tay ra!” Bách Lý Thần Hi tức giận muốn chết, lạnh lùng lên tiếng.

“Sau đó thì sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi nhíu mày hỏi lại.

Bách Lý Thần Hi sửng sốt một chút rồi lập tức nói: “Quay người đi về phía trước hai mươi bước rồi rẽ trái…”

“Ha ha…” Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ cười một tiếng. Nữ nhân này còn thú vị hơn cả tưởng tượng của hắn, không uổng công hắn dùng hết thủ đoạn làm cho nàng tiến cung.

“Coi chừng rút gân.” Bách Lý Thần Hi tức giận nói.

Tất cả lý trí và sự tỉnh táo của nàng đều sụp đổ khi gặp Nạp Lan Ngôn Kỳ, đánh thì không lại, mắng cũng vô dụng, thằng này thật sự là một cây đậu cô-ve khó chơi!

“Hiếm khi ái phi quan tâm đến trẫm như thế, trẫm nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn ái phi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ mập mờ thổi gió bên tai Bách Lý Thần Hi, thuận thế lướt qua sau lưng nàng. Cơ thể Bách Lý Thần Hi lập tức căng cứng, cả người tê dại như có dòng điện chạy qua. Nàng không khỏi mắng mình quá mẫn cảm, sau đó giơ tay không thèm khách sáo đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra: “Bớt tự đội mũ cao cho mình đi, bản cô nương không phải là mấy nữ nhân trong hậu cung chỉ biết dùng thời gian cả đời và tất cả tâm tư tốn trên một thân ngựa giống của ngươi.”

“Sao trẫm ngửi được mùi chua nhiều thế nhỉ? Ái phi ghen rồi sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ buông Bách Lý Thần Hi ra, hứng thú nhìn nàng.

Bách Lý Thần Hi lập tức nhảy ra, nhặt quần áo để bên cạnh lên tùy tiện mặc rồi, vừa mặc vừa lạnh lùng nói: “Tốt nhất sau này ngươi bớt đụng vào ta đi, nếu không…” Ánh mắt nàng dời xuống nhìn chằm chằm vào nhị huynh đệ của Nạp Lan Ngôn Kỳ, bên môi vẽ ra một độ cong lạnh lẽo tiếp tục nói: “Cho dù ngươi là Hoàng Thượng thì bản cô nương cũng sẽ phế bỏ lão nhị của ngươi.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn hoàn toàn xem nhẹ mấy lời nói không xuôi tay của Bách Lý Thần Hi mà cười tà nói: “Ái phi nhìn nó như thế là muốn nói với trẫm nàng rất muốn nó sao?”

“Trong đầu óc của ngươi có thể nghĩ những thứ bình thường một chút được không?”

Mẹ kiếp, ngựa giống đúng là ngựa giống, trong đầu toàn là mấy phế liệu đồi trụy.

“Trong đầu trẫm đều là nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi. Tuy lúc này nàng đã mặc quần áo rồi nhưng cũng chỉ tùy tiện mặc lên mà thôi, chỉ che khuất mấy bộ vị quan trọng, da thịt khắp nơi xinh đẹp vô hạn còn có dụ hoặc khiến người khác mơ mộng hơn cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Tìиɦ ɖu͙ƈ vẫn luôn tồn tại bị hắn mạnh mẽ áp xuống lại lần nữa ùn ùn kéo tới, bụng dưới của Nạp Lan Ngôn Kỳ lại căng chặt, toàn bộ nhiệt năng trong cơ thể đều vọt tới một điểm nào đó khiến có trướng lên còn khó chịu hơn ban nãy. Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, nếu như lúc này mà còn có thể nhịn xuống được thì hắn không bình thường rồi.

Nạp Lan Ngôn Kỳ đi lên mấy bước, ngay khi Bách Lý Thần Hi còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã ôm nàng vào lòng.

Bách Lý Thần Hi bị đánh úp bất ngờ, cả người đều ngã vào trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ, cùng lúc đó cái mũi thon nhỏ xinh xắn của nàng cũng đập vào lồng ngực hắn. Một cơn đau nhức kịch liệt lập tức ập tới khiến nàng cũng muốn gϊếŧ người, tên nam nhân đáng chết này!

Bách Lý Thần Hi xoa mũi, trong đôi mắt màu tím dâng lên nước mắt sinh lý hơi mông lung tạo thành một loại dụ hoặc không nói thành lời.

“Là chính nàng dụ dỗ trẫm trước!” Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa dứt câu đã cúi đầu đến gần miệng của Bách Lý Thần Hi.