Kể từ sau đêm hôm đó, mấy ngày liên tiếp Nạp Lan Ngôn Kỳ chưa từng xuất hiện, Bách Lý Thần Hi cũng không để ý đến hắn, nàng cứ rèn luyện thân thể mình theo thường lệ cho thật tốt.
Thương thế của Thanh Long gần như đã khôi phục tốt, chuyện mỗi ngày nó làm nhiều nhất là đi theo sau Bách Lý Thần Hi nhìn nàng liều mạng rèn luyện, mà Bách Lý Thần Hi trừ rèn luyện thì chuyện nàng làm nhiều nhất chính là trêu chọc Thanh Long.
“Tiểu Thanh Thanh...”
Lời nói của Bách Lý Thần Hi vừa phát ra, Thanh Long đã xù lông: “Phàm nhân, không cho phép ngươi gọi ta là tiểu Thanh Thanh, lão tử là Thần thú Thanh Long! Thần thú! Thanh Long!”
“Vậy Thần thú đại nhân, đêm qua ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?”
“Thảo nào lũ chuột hoạt động sôi nổi như vậy...”
“Chuột sôi nổi thì liên quan gì đến ta?” Vừa dứt lời, Thanh Long lập tức phản ứng kịp, nổi giận nói: “Lão tử lặp lại lần nữa, lão tử là Thần thú, không phải rắn.”
Nó đường đường là Thanh Long - lão đại trong Tứ đại Thần thú vậy mà lại bị kẻ khác coi thành rắn, đây là chuyện vô cùng nhục nhã! Nếu người đó không phải là nàng, nàng lại không phải thật sự coi thường nó thì nó nhất định đã đập chết nàng.
“Ha ha...” Bách Lý Thần Hi cười khẽ: “Ngươi nhìn ngươi xem, làm gì có dáng vẻ của Thần thú chứ?”
Thanh Long: “...”
Sao nó lại không có bộ dáng của Thần thú?
Cười một lúc, Bách Lý Thần Hi mới nói: “Được rồi, không đùa ngươi nữa. Về sau ta gọi ngươi là Ngự Thanh nhé, thế nào hả?” Gọi Thanh Long thật sự quá rõ ràng. Mặc dù bây giờ Thanh Long rất nhỏ, không nhìn ra dáng vẻ của Thần thú nhưng khó bảo đảm sẽ không có người có đôi mắt tinh tường nhìn ra được nó là Thần thú.
“Được.” Lúc này Thanh Long mới tỏ ra vui vẻ.
Bách Lý Thần Hi cười cười, sờ sờ đầu nó: “Chúng ta ngốc ở trong sân viện này gần một tháng rồi, thật khéo thời tiết hôm nay không tệ lắm, rất đẹp, đi ra ngoài một chút thôi.”
Nói thì nói như vậy nhưng thật ra là Thanh Long ở trong ngực của Bách Lý Thần Hi. Không phải, chính xác là thân thể nho nhỏ của Thanh Long vòng vèo uốn lượn ở trên chỗ cổ tay, đầu vừa vặn vắt trên mu bàn tay của nàng. Thân thể nho nhỏ màu xanh dễ thương không nói thành lời.
Lại nói đến chuyện sau khi trở về từ Ma Lâm, Bách Lý Thần Hi nhốt mình ở trong sân viện tiến hành huấn luyện ma quỷ, hoàn toàn không để ý đến đôi huynh muội này. Thời gian trôi qua cũng gần một tháng, ánh mắt hai huynh muội này nhìn nàng vẫn còn oán hận như trước. Chỉ có điều ngoài oán hận ra lại có một chút cảm xúc nàng nhìn không hiểu. Bách Lý Thần Hi lười quan tâm đến bọn họ, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua, đi lướt qua bọn họ ra ngoài.
Phủ Tướng Quân rất lớn, Bách Lý Thần Hi dựa vào trí nhớ của mình đi đến sân viện của Bách Lý Ứng Phong. Một tháng này không phải nàng không thử tu luyện, thế nhưng vừa rồi vận khí đã cảm thấy toàn thân đau nhức, lần nào cũng thế. Cuối cùng nàng không thể không dừng lại, nàng đoán có lẽ Bách Lý Ứng Phong sẽ có biện pháp.
Vào lúc này, Bách Lý Ứng Phong vừa mới bãi triều trở về không lâu. Nếu là bình thường, thời điểm này có lẽ ông đang tu hành nhưng hôm nay ông lại đang suy nghĩ đến một chuyện khác. Tà Đế chưa bao giờ quan tâm đến người khác vậy mà hôm nay lại hỏi nữ nhi của ông có khỏe hay không, thật sự là rất kỳ quái.
Khi Bách Lý Thần Hi đến tìm, thấy Bách Lý Ứng Phong nhíu mày suy tư, bộ dạng giống như có trăm mối suy tư không thể giải đáp được, nàng lên tiếng hỏi: “Cha, ngài đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”
“A?” Giọng nói đột nhiên vang lên làm cho Bách Lý Ứng Phong khẽ giật mình, ông lập tức hồi thần cười nói: “Là Thần Hi à, bế quan một tháng rốt cuộc cũng chịu ra rồi sao?”
Bách Lý Thần Hi rất hưởng thụ sự quan tâm của Bách Lý Ứng Phong, đó là tình cảm thật lòng của một người cha dành cho nữ nhi của mình, sẽ không ghét bỏ nữ nhi của mình vì nữ nhi của mình thua kém người khác. Thần Hi cười ấm áp: “Nữ nhi cũng chỉ muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể bảo vệ được người mà con quan tâm.”
“Nhưng thân thể của con...”