Edit: Mei A Mei

Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm cũng hơi hoảng hốt. Cô vô thức lùi nửa bước, đụng vào một lồng ngực lạnh lẽo.

"Đừng sợ, ta ở đây."

Giọng nói trầm thấp dễ nghe vô tình làm xôn xao màng nhĩ của Trần Nhữ Tâm. Bên hông được một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy. Hơi thở lạnh như băng vờn quanh cô. Trần Nhữ Tâm bình tĩnh, thả lỏng cơ thể, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Bỗng mưa lớn táp vào cửa sổ, xen lẫn với tia chớp và tiếng sấm.

"Sợ sấm đánh à?" Chester cũng chưa buông cô ra.

Trần Nhữ Tâm khẽ ngoảnh đầu, nhưng không ngờ Chester lại vừa lúc cúi đầu, nên môi Trần Nhữ Tâm đã cọ qua bờ môi lạnh lẽo của anh, lập tức đối diện với đôi mắt xanh trầm thâm thuý kia.

"..." Trần Nhữ Tâm chẳng biết anh đang cố ý hay vô tình, "Vẫn ổn ạ."

Nhìn cô hé môi hồng, màu mắt Chester bớt nhạt đi, nhưng cũng làm cử chỉ dư thừa. Anh cúi đầu nói giọng êm ru: "Vậy tối nay, ta sẽ ở bên cạnh em nhé."


"...Ừm."

Không phải cô sợ sét đánh, và dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm sẽ chẳng nói ra, có được hảo cảm của anh là trăm lợi không hại đối với nhiệm vụ. Mặc dù anh chính là người mà mình muốn tìm, nhưng dẫu sau bây giờ anh đã không còn giữ những kí ức về thế giới trước kia nữa. Vậy nên Trần Nhữ Tâm muốn dồn nhiều tâm tư một chút.

Còn điều cô đang nghi ngờ, có lẽ trong thời gian dài sẽ tự tìm được dấu vết sót lại.

Giờ chưa vội.

Trên hành lang ánh sáng lờ mờ, Chester buông eo cô ra, dắt tay cô.

Buổi tối toà thành hơi lạnh, Chester dẫn cô tới trước lò sưởi trong góc tường.

"Bữa tối muốn ăn gì nào?" Chester cười nói: "Ta để quản gia chuẩn bị cho em."

"Cũng được."

Ngồi xuống ghế thoải mái, Trần Nhữ Tâm thấy anh đến bên cạnh ngăn tủ, rót cà phê cho cô. Sau đó anh tới trước mặt Trần Nhữ Tâm, đưa cốc cà phê nóng, dịu giọng nói: "Làm ấm cơ thể trước đã."


"Cảm ơn." Trần Nhữ Tâm nhận lấy, nâng trên lòng bàn tay.

"Ở đây em có thể thoải mái một chút mà. Đặc biệt là trước mặt ta. Không cần khách sáo đâu." Anh cười nói, duỗi tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, "Sau này toà thành sẽ là nhà của em."

Tay Trần Nhữ Tâm nâng chén cà phê. Cô ngửa đầu nhìn anh, gật gật: "Dạ."

Nhấp miệng cà phê. Tuy lời Chester nghe dịu dàng săn sóc nhưng cũng không khiến cô cảm thấy ấm áp, hàm ý là để cô vĩnh viễn ở lại thế giới ma cà rồng. Đối với điều ấy, Trần Nhữ Tâm chẳng có dị nghị gì, nhưng địa vị của nguyên chủ vẫn luôn là pháo hôi, nên Trần Nhữ Tâm không thể không chú ý đến nó.

Thấy Trần Nhữ Tâm im lặng, ánh mắt Chester hơi rục rịch, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Em đang nghĩ, nếu trong tương lai có một ngày, ngài phát hiện ra em không như ngài thấy bây giờ, thì em..." Khựng một chút, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt xanh trầm của anh, bình tĩnh hỏi: "Tới lúc đó, liệu ngài có hận em, gϊếŧ em hay không."


Khoảnh khắc ấy, đồng tử Chester co lại, lẳng lặng nhìn cô: "Không đâu. Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó đâu."

Giọng nói kiên định kia không cho bất cứ ai nghi ngờ. Còn cả ánh mắt lúc này khi anh nhìn cô nữa, chẳng hề giống thuận mồm nói bừa chút nào.

Nhưng tại sao?

"Tại sao chứ?" Trần Nhữ Tâm hỏi ra miệng.

Chester nhìn cô. Đáy mắt dịu dàng hệt như một tấm lưới, vây Trần Nhữ Tâm vào trong đó.

...Bởi vì, em là người ta yêu, là người mà ta đã chờ cả nghìn năm.

Chester nhìn cô. Trên khuôn mặt yếu ớt hiện lên một nụ cười: "Bởi vì, ta thích em."

"...Thích?" Đang lí giải hàm ý kia của cô sao? Trần Nhữ Tâm nhìn anh, hỏi: "Không phải vì máu ư?"

Nghe vậy, Chester ngưng cười. Anh hơi khom người, áp bàn tay lạnh buốt lên gò má cô. Anh than nhẹ: "Em muốn sao thì mới tin ta được đây?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu: "Em tin mà."
"Thật hả?" Đáy mắt Chester thoáng vui vẻ, còn kèm theo nét quyến rũ như có như không.

Trần Nhữ Tâm đối mắt anh, nói: "Đúng."

Chester lại hỏi: "Vậy em đồng ý ở bên cạnh ta chứ?"

Ý thức của cô bắt đầu rối bời, hệt như lí trí và tinh thần bị tách đôi ra, thứ còn dư lại là tấm phòng ngự bị lột đi. Ánh mắt Trần Nhữ Tâm hơi mơ màng, ngây dại, nhưng vẫn trả lời anh rất rõ ràng: "Đồng ý."

Lời cô nói, chắc chắn khiến Chester mừng như điên.

Duỗi tay ôm chặt lấy cô, Chester gác cằm lên hõm vai cô. Miệng anh than một tiếng: "Nhữ Tâm à."

Trần Nhữ Tâm tỉnh táo lại, cầm vững chén cà phê trên tay, tránh bị đổ. Cứ mặc cho anh ôm mình như vậy, Trần Nhữ Tâm cẩn thận ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi, là năng lực của anh sao?

Nghĩ về bản tính đối phương, Trần Nhữ Tâm lại nhẹ nhõm.
Dù vẻ ngoài của người này có thay đổi thế nào, từng trải ra sao, thì bản tính bên trong vẫn nhất quyết không đổi.

Hồi lâu, Chester mới buông cô ra, mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, hỏi: "Hẳn em đói bụng rồi nhỉ?"

"Ừ." Trần Nhữ Tâm gật đầu.

Sau khi tới nhà hàng dùng bữa tối cùng Chester, hai người đến thư phòng.

Chester đọc sách. Tiếng mưa bên ngoài rất lớn. Chưa đến một lát Trần Nhữ Tâm đã cảm thấy hơi mệt nên nằm ngủ trên ghế sofa.

Chester đặt sách trong tay xuống, đến bên cạnh cô, dịu dàng bế cô lên.

Đi giữa hành lang dài trống trải, tiếng mưa rơi nhỏ dần, Chester không dịch chuyển tức thời mà bước về phía căn phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Đặt cô lên giường, cởϊ qυầи áo và tất giúp cô xong, Chester đắp chăn cho cô rồi cúi người khẽ hôn lên môi cô: "Ngủ ngon nhé."
Chester ra khỏi phòng ngủ của Trần Nhữ Tâm, vừa mới xuống lầu đã trông thấy quản gia đi tới, tay cầm một chiếc thiệp mời.

"Chủ nhân, đây là thiệp mời mà vừa nãy trưởng lão Cappadocia đã sai người mang qua đây."

Chester duỗi tay nhận lấy. Lúc không cười, khuôn mặt tuấn mỹ hơi lạnh lùng. Anh mở tấm thiệp ra, ung dung nói: "Để một lũ người tham dự ư?"

"Đúng vậy ạ." Quản gia vội vàng giải thích cho chủ nhân sự kiện đã phổ biến hơn nghìn năm nay: "Cách 50 năm yến tiệc này sẽ được tổ chức một lần. Chỉ có thành viên ma cà rồng đủ địa vị và thực lực nhất định mới được phép tham dự. Ngài có thể tận dụng cơ hội này để hiểu thêm về ma cà rồng bây giờ."

Chester xem thiệp mời, cười tủm tỉm: "Chuẩn bị một bộ lễ phục nữ và đồ trang sức nhé."

"Chủ nhân, ngài định tham gia sao?" Hình như quản gia cảm thấy bất ngờ trước lời đồng ý dự tiệc chiêu đãi lần này. Dẫu gì tất cả những tấm thiệp mời trước kia đều biến thành một xấp giấy lộn, vậy nên anh ta không khỏi xác nhận một lần nữa.
"Ờ." Chester cất thiệp mời, ngồi xuống.

Lúc này, Mễ Lạc đưa một ly máu tươi đến trước mặt anh. Chester nhận lấy, tao nhã uống một ngụm, lại hơi hơi nhíu mày.

"Chủ nhân, mùi vị không ngon sao ạ?" Mễ Lạc quỳ xuống, "Tôi sẽ làm lại cho ngài..."

"Không cần đâu." Chester ngắt lời anh ta, uống một hơi cạn sạch máu trong chiếc cốc đế dài. Chỉ là lúc nhấm nháp sẽ ngon hơn, những cái khác trở nên khó nuốt.

Ma cà rồng không thể rời xa máu loài người, vì thế nhất định phải ăn cơm đúng bữa.

Mỗi lần ăn cơm Chester sẽ ăn sau khi Trần Nhữ Tâm đi ngủ. Thậm chí ăn cơm xong anh còn gột rửa sạch sẽ mùi máu tanh thoang thoảng trên người.

Như thường lệ, Chester đi về phía hồ tắm trong toà thành.

Tắm xong, Chester rửa mặt sơ qua một hồi, lúc này mới thay quần áo tương đối thoải mái, rồi xuất hiện trong phòng ngủ của Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm ngủ không sâu lắm. Lúc nhận ra hơi thở quen thuộc, cô cũng chẳng tỉnh lại, mà ngủ tiếp.

Thấy vẻ mặt ngủ say không hề đề phòng của cô, Chester ngồi lên giường, ở bên cô suốt một đêm.

Khi bình minh, Trần Nhữ Tâm thầm tỉnh, vừa mở mắt đã trông thấy Chester đang ngồi bên giường. Cô vẫn chưa tỉnh táo, mơ màng nhìn anh, như thể không hề suy nghĩ cẩn thận xem tại sao anh lại ở đây.

"Chào buổi sáng." Chester duỗi tay, giúp cô gạt đi sợi tóc trên má.

Đầu ngón tay lạnh buốt của anh làm Trần Nhữ Tâm rụt cổ vào trong chăn, "Lạnh."

Vốn dĩ cảm thấy u ám khi cô tránh né cử chỉ của mình, nhưng bấy giờ một chữ kia đã xua tan đi hết. Chester cười nịnh, hứng thú vì mới sáng sớm cô đã vô tình làm nũng. Thật hiếm khi thấy hành động này xuất hiện trên người cô.

"Ta cũng lạnh mà." Chester nhìn Trần Nhữ Tâm đang co ro trong chăn, giọng nói nghe có phần tủi thân.
Trần Nhữ Tâm ngẩn ngơ, ma cà rồng sẽ lạnh ư? Có lẽ do bình minh, cũng có lẽ vì anh chưa kịp phòng bị, Trần Nhữ Tâm phản ứng chậm hơn bình thường một nhịp. Cô đẩy ổ chăn ấm áp của mình ra, sau đó híp nửa mắt nhìn Chester, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ lười biếng: "Muốn vào không?"

Đối với Chester, hành động mời mọc này chắc chắn không thể chối từ.

Vậy nên lúc Trần Nhữ Tâm bị hơi thở lạnh như băng của anh vây lấy, cô đã tỉnh hẳn, muốn rời giường, nhưng hai bàn tay kia lại siết chặt bên hông không cho cô động đậy.

"Rời giường thôi..."

"Bình minh rồi, nên ta ngủ đây." Chester nằm trong ổ chăn toàn hơi thở ấm ấp của cô, tâm trạng suиɠ sướиɠ vô cùng, lật tẩy hành vi muốn tránh né kia, "Em cũng giúp ta đi, được không?"

"Em mặc quần áo tử tế trước nha?" Trần Nhữ Tâm đã quen dần với cái lạnh trên người anh, nên cô không tránh nữa, chỉ nói: "Người ngài lạnh quá."
Chester cùng lắm chỉ thuận miệng nói thôi, cũng chưa có ý muốn cô ở bên mình thật, nhưng khi thấy cô nghiêm túc trả lời vấn đề của mình, anh vẫn cảm thấy rất hài lòng. Anh cười tủm tỉm, rời khỏi ổ chăn, choàng chăn mềm quanh người cô, dịu dàng nói: "Đợi trời nóng vậy."

"Ừ." Trần Nhữ Tâm đáp.

Đương định rời đi, Chester đột nhiên nói: "Đêm nay có một buổi dạ tiệc, em và ta sẽ cùng tham gia nhé."

"Dạ tiệc gì ạ?" Trần Nhữ Tâm hỏi.

Chester đáp: "Dạ tiệc ma cà rồng. Nếu em không muốn đi, ta sẽ từ chối."

"Em tham gia cùng ngài."

Có lẽ vì Trần Nhữ Tâm nói không chút do dự nên Chester vô thức hỏi: "Chẳng phải em không thích tham gia mấy buổi yến tiệc này sao?"

Hử? Trần Nhữ Tâm nhìn anh.

"Ta nghĩ rằng em sẽ không thích nơi đó." Chester cười, vuốt ve cô, dời chủ đề, "Nếu ban ngày thấy chán, có thể để quản gia đi dạo cùng em."
"Không cần đâu." Dường như Trần Nhữ Tâm từ chối mà chẳng hề nghĩ ngợi. Sau đó cô đứng dậy từ trong chăn, xuống giường, giẫm chân trần trên thảm trải sàn rồi đi lấy quần áo.

"Tại sao vậy?" Chester hơi tò mò, ánh mắt luôn rơi xuống bàn chân trần của cô.

Vừa mặc áo lông lên, Trần Nhữ Tâm đã trông thấy Chester bước đến.

"Bên ngoài lạnh." Trần Nhữ Tâm trả lời.

Chester biết thừa cô nói dối, nhưng không hỏi nữa. Anh chỉ nhìn bàn chân trần kia, nói: "Đi giày trước đã chứ. Sao em lại giẫm chân trần trên đất thế hả?"

"Được." Trần Nhữ Tâm lập tức quay về giường, còn Chester đã khom lưng xỏ từng chiếc dép lông vào chân cho cô.

Đợi khi xỏ dép xong, cô mới phát hiện có điều gì đó sai sai, lời Chester vừa nói...

Trần Nhữ Tâm vừa hồi thần, Chester đã rời đi.

Ánh nắng chói chang phủ xuống ngoài kia. Nhưng Trần Nhữ Tâm lại cảm thấy lạnh hơn.