Lưng Viêm Cảnh Hi bị va chạm phát đau, nhăn mày, kêu lên: "Lục thiếu gia, không thể làm một tên cướp có tố chất được sao?"


Lục Hựu Nhiễm duỗi tay, gang bàn tay kìm hãm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.


Mặt Viêm Cảnh Hi bị bóp như biến thành thịt băm, môi cũng bị chen cong lên.


Chỉ nghe âm thanh của anh ta so với mùa đông còn lạnh giá hơn nói: "Cướp? Không phải thứ kia trong bồn cầu sao?"


Viêm Cảnh Hi nghe thấy anh ta nói như vậy, chỉ có thể giả ngây giả dại, tạm thời mất trí nhớ, muốn xả ra cười, mặt bị bóp, môi đỏ mọng bị cong lên, mơ hồ không rõ nói: "Nào có người nào tự nhận mình là thứ kia trong bồn cầu, ngài giác ngộ, tôi bái phục. A!"


Vừa dứt lời, lực đạo của tay anh ta càng nặng thêm, khuôn mặt tuấn tú đã phóng đại trước mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt càng thêm sắc nhọn, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Nếu như tôi là thứ kia trong bồn cầu, cô cũng phải ăn cho tôi."


Viêm Cảnh Hi đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của anh ta, người đàn ông này thực sự không dễ chọc, cố chấp, máu lạnh, lại tàn nhẫn, lông mi của cô hơi run rẩy, đáy mắt dao động, ảnh ngược ra gương mặt lạnh anh tuấn của anh ta.


Lục Hựu Nhiễm thấy cô thật sự sợ hãi, ánh mắt cũng mềm đi mấy phần, khóa lấy đôi môi đỏ mọng đều đã cong lên, giống như màu hoa anh đào, nếu như hôn xuống, không biết có vị gì.


Viêm Cảnh Hi không biết anh ta đang suy nghĩ gì, trong đầu một tia sáng, trong con ngươi lóe lên giảo hoạt, cô nhìn phía sau Lục Hựu Nhiễm, gọi: "Ông nội."


Lục Hựu Nhiễm cho rằng Lục Diệu Miểu đã ở đây, theo bản năng buông lỏng tay nhìn ra đằng sau.


Viêm Cảnh Hi một chưởng đẩy cánh tay anh ta ra, lúc anh ta không đề phòng, linh hoạt chui vào taxi, đóng cửa, khóa lại.


Hành động liền mạch lưu loát


Lục Hựu Nhiễm quay đầu lại không nhìn thấy thân ảnh Lục Diệu Miểu, biết mình bị lừa, nhíu mày, âm lãnh nhìn về trong xe.


Hai tay Viêm Cảnh Hi xoa xoa bị khuôn mặt bị anh ta bóp đến cứng ngắc, xoay mặt qua, nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm bên ngoài cửa sổ.


Khóe miệng của cô mở rộng, tươi cười như hoa hồng nở rộ, trong mắt sóng biếc dập dờn, đẫm nước dịu dàng, lại tràn đầy sức sống, khẽ phất tay với anh ta, nói hai chữ."Bái bái."


Lục Hựu Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe, toàn thân kiêu ngạo bao phủ lạnh lẽo, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.


Viêm Cảnh Hi thấy là cuộc gọi đến của Lục Hựu Nhiễm.


Dự đoán anh ta nhanh chóng tức giận!


Người đàn ông xấu tính như vậy, cô thật không có phúc hưởng thụ.


Đợi cô có cơ hội thắng ông nội một ván cờ liền nói với Lục Hựu Nhiễm: gameover


Nghĩ đến hi vọng ngay ở phía trước, Viêm Cảnh Hi cười hì hì ấn phím màu đỏ.


Sảng khoái!


"Cô gái, muốn đi đâu?" Tài xế nói.


Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhớ đến Lục Mộc Kình dặn Dương Dương muốn ăn đồ ăn lỏng, nói: "Đến quán cháo Phúc, cảm ơn."


Viêm Cảnh Hi mua một phần cháo gà nấm hương ở quán cháo Phúc, một trứng chần nước sôi, một phần sữa, một phần cơm niêu sườn xá xíu, còn có một phân cơm niêu cá chình nướng tôm, một phần trà sữa trân châu, một phần cà phê Blue Mountain, tổng cộng hết 89 tệ.


Cô vừa đi ra.


Viêm Cảnh Hi mang theo bịch ni lông, từ trong thang máy đi ra, mới đi một bước, liền nghe có người kêu cô.


"Viêm tiểu thư."


Viêm Cảnh Hi quay đầu lại, nhìn thấy cục trưởng Trương và vài cảnh sát đi tới, hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"


"Lục tổng nói cô không mang di động, phân phó tôi ở chỗ này chờ cô." Cảnh sát nói.


"Hả?"


"Đứa trẻ đã kiểm tra xong, thân thể rất tốt, đã tỉnh lại, làm xong ghi chép, người nhà của cậu nhóc bây giờ đang ở phòng bệnh, cũng mang cháo đến cho cô, Lục tổng nói tôi kêu cô lên tầng thượng tìm anh ấy." Cảnh sát cười nói.


Viêm Cảnh Hi gật đầu.


Cũng tốt, Dương Dương đã có mẹ chăm sóc, hơn nữa, trong phòng có thể còn có Lục Hựu Nhiễm, cô cũng không muốn chạm mặt anh ta.


Viêm Cảnh Hi gật đầu, nói cảm ơn, lên tầng thượng tìm Lục Mộc Kình.


Tầng tượng thiết kế thành một vườn treo, bốn phía dùng kim loại vòng vây quanh để bảo vệ. Cây cối xanh tốt, trên đỉnh còn có một bộ phận che nắng, phong cảnh ưu mỹ, không khí trong lành, tình thơ ý họa.


Viêm Cảnh Hi đi qua, đi tới khúc quanh, nghe thấy giọng nói Lục Mộc Kình truyền tới.


"Đều là người một nhà, chỉ cần đem tiền vốn bù vô là được rồi, chuyện tiefn nong này tôi sẽ tìm người làm lại sổ sách một lần nữa, không cần cậu quan tâm chuyện của công ty, tạm thời nghỉ ngơi, điều trị một chút."


Viêm Cảnh Hi đưa đầu qua, nhìn thấy Lục Mộc Kình mang theo nụ cười ưu nhã, mà Lý Tình Uy lại nhíu chặt chân mày, cúi thấp đầu.


Ý tứ của những lời này thoạt nhìn ôn hậu vô hại, giọng nói của anh cũng mềm mại hiền lành, thế nhưng cân nhắc cẩn thận, để Lý Tình Uy tạm thời nghỉ ngơi, anh tìm người làm lại sổ sách, một ý khác chính là, anh biến tướng sa thải Lý Tình Uy.


Lục Mộc Kình, thực sự là cao tay, bày mưu nghĩ kế, xử lý chuyện vô hình giết người, loại đàn ông này muốn trở thành đối thủ chắc chắn rất đáng sợ.


"Nhưng tiền vốn của tôi thực sự đóng băng, không có cách lấy 50 triệu ra, hơn nữa, xin chú nhỏ giúp tôi." Lý Tình Uy lo lắng cầu xin nói.


Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, trong mắt thâm thúy kín đáo, không biến sắc cười hỏi: "Cậu đầu tư làm ăn, sao có thể đóng băng, tôi xem xem có bạn bè nào có thể giúp một tay."


Lý Tình Uy trên mặt có tia chột da, rũ mắt xuống, giật giật khóe miệng, "Cũng không cần, tôi vẫn là tự mình nghĩ cách, vẫn hi vọng chú nhỏ giới hạn vài ngày."


"Tôi cho cậu một tuần lễ." Lục Mộc Kình cười vỗ vai Lý Tình Uy hai cái, ý vị thâm trường nói: "Đi xuống đi, Dương Dương vừa mới tỉnh, cũng cần ba an ủi."


Lý Tình Uy giận mà không dám nói gì, cúi đầu nói: "Vậy tôi đi xuống."


Lý Tình Uy xoay người, vẻ mặt âm hiểm, vừa vặn đôi diện với hai mắt Viêm Cảnh Hi, hắn cắn răng, bắn ra một tia sát khí, bước nhanh qua Viêm Cảnh Hi, rời khỏi tầng thượng.


"Qua đây lúc nào?"


Viêm Cảnh Hi nghe thấy tiếng Lục Mộc Kình ngay bên tai, quay đầu lại, anh nhận lấy hai bịch ni lông trong tay cô, đi đến bàn tròn cẩm thạch kia.


Viêm Cảnh Hi liếc liếc mắt nhìn Lý Tình Uy biến mất khỏi căn phòng, không biết vì sao, cô có chút lo lắng không rõ, nhưng nghĩ lại, cô phải người trong phạm vi của bọn họ, có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không.


Viêm Cảnh Hi đi qua phía Lục Mộc Kình, trả lời: "Vừa tới, Dương Dương làm ghi chép?"


"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng, ánh mắt bình thản nói: "Dương Dương nói nó cảm thấy hoa sen trong hồ rất đẹp, thấy bà bà lại đang gọi điện thoại, chỉ có một mình đi hái, mới bị té xuống hồ."


Viêm Cảnh Hi hơi nâng lên nụ cười, nhớ đến sắc mặt Lý Tình Uy vừa rồi, bộc lộ cảm xúc nói: "Cho nên mới nói, trẻ con mới là hồn nhiên nhất ."


Hồn nhiên?


Lục Mộc Kình nhướng mày, nhớ đến tiểu bá vương nhà mình, đợi cô quen Nam Nam, cô có thể thấy được cái gì là xảo trá trong máy bay chiến đấu, cực phẩm cao thủ giả ngây thơ, ngay cả anh cũng hoài nghi, IQ củaNam Nam tuyệt đối không phải là IQ của một đứa nhỏ 6 tuổi.


Chẳng lẽ giống như mẹ nó?


Ánh mắt Lục Mộc Kình đặt trên mặt Viêm Cảnh Hi, có một tầng thâm ý quan sát, con mắt sắc sâu lại giữ kín như bưng.


Viêm Cảnh Hi bị anh quan sát có chút chột dạ, vuốt mặt mình, hỏi: "Trên mặt của tôi có gì sao?"


Lục Mộc Kình mềm mại cầm cằm của cô, ngón cái mơn trớn gương mặt cô, trong đôi mắt hiện lên một lớp sương mù mê hoặc.


Da của cô mềm nhẵn non mịn, vừa giống như bông, vừa giống như mây trắng trên trời, khiến người ta yêu thích không buông.


Viêm Cảnh Hi cho rằng trên mặt thật sự có thứ gì đó, không có động.


Lục Mộc Kình nhìn dáng vẻ thấp mi thuận mắt của cô, giống như cô vợ nhỏ thùy mị chờ đợi trong đêm tân hôn thời cổ đại, sâu trong thân thể có loại khí nóng chậm rãi tản ra.


Tiếp tục như vậy nữa, sẽ càng không thể vãn hồi.


Anh hắng giọng một cái, buông ra, hỏi: "Mua món ngon gì rồi?"


"Hả?" Viêm Cảnh Hi lấy thức ăn từng cái từng cái từ trong bịch ni long ra, nói: "Có cháo gà nấm hương, sữa, trà sữa, cà phê, còn có cơm niêu cá chình tôm nướng, và cơm niêu xương sườn xá xíu, anh muốn món nào?"


"Tôi vừa muốn ăn cá chình, tôm nướng, vừa muốn ăn xương sườn, xá xíu làm sao bây giờ?" Lục Mộc Kình hỏi, ở ngồi trên ghế, lấy đũa ra.


"Chúng ta có thể phân đồ ăn ra." Viêm Cảnh Hi bật thốt lên.


Lục Mộc Kình nâng khóe miệng lên, trong mắt mang theo một lớp óng ánh, tinh thần vui vẻ, dường như những lời cô nói đã sớm ở trong dự liệu của anh.


Viêm Cảnh Hi vội vàng phân ra, không chú ý giảo hoạt trong mắt anh.


Cô phân ra, một phần nhiều một chút, một phần ít một chút, đem phần nhiều kia phân cho anh, cũng ngồi xuống, nhận lấy đũa anh đưa tới.


Cô vừa giống như nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi."


Lục Mộc Kình đưa cô 700 tệ, cô chỉ dùng có 89 tệ, bắt taxi hết 10 tệ, còn dư lại 600, cô lấy 600 tệ từ trong túi, đưa cho Lục Mộc Kình, nói: "Còn 100, sau khi lấy được túi sẽ đưa cho anh."


Lục Mộc Kình nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, từ từ ăn cơm, nói: "Số tiền này cô cầm đi, coi như phí chạy việc vặt cho cô."


Phí chạy việc vặt hơn 600 tệ?


Sao cô cảm giác là đang chiếm tiện nghi của anh!


Cô gái, ngàn vạn lần không nên nghĩ không làm mà hưởng, bởi vì trên trời không có rơi bánh xuống cho người.


Cũng không cần lấy tiền vô duyên vô cớ của đàn ông, từ lúc mới bắt đầu 100 tệ, từ từ 600 tệ, về sau 6000 tệ đều yên tâm thoải mái nhận, đợi đến lúc chính mình càng lún càng sâu, phát hiện căn bản đang ở trong bẫy không đứng dậy được.


Có chút tiền có thể lấy, có chút tiền ngàn vạn không thể lấy, Viêm Cảnh Hi vẫn phân rõ.


Cô cầm tiền vỗ xuống bàn một cái, xác định nói: "Tôi không cần."


Cô nói xong, cũng cúi đầu ăn cơm.


Lục Mộc Kình nhíu chân mày, nhìn Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Vì sao? Cô không phải thiếu tiền sao?"


Cô thiếu tiền, cho nên anh cố ý cho anh sao?


Viêm Cảnh Hi rũ lông mi hơi run rẩy một chút, trong lòng cũng có chút cảm động, thế nhưng, không nên muốn chính là không nên muốn.


Cô ngẩng đầu, liếc nhìn dáng vẻ không hiểu Lục Mộc Kình, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt sáng trong, cô khôi phục bản tính hoạt bát, cầm chiếc đũa, gật gù đắc ý nói: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo."*

*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý. 


Lúc nói một câu cuối cùng, chiếc đũa chỉ vào Lục Mộc Kình, nụ cười giương lên càng thêm sáng lạn, trêu chọc nói: "Lục tổng bỏ phí nhiều thức ăn vậy, đều quên thứ tốt của tổ tiên rồisao?"


Viêm Cảnh Hi nói xong, tiếp tục ăn cơm.


Ánh mắt tối sâu của Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng cúi đầu ăn cơm của cô, như có điều suy nghĩ, khóe miệng hơi nâng lên, cũng không cưỡng cầu nữa, ăn cơm.


Ăn xong cơm, Viêm Cảnh Hi nghĩ, Dương Dương hôm nay còn đang trong bệnh viện, hôm nay