Lục Mộc Kình khẽ nhíu chân mày nheo mắt, khóe miệng mang theo ý cười bất đắc dĩ nói: "Không cần mời cơm, sau này đừng chọc giận tôi là được."


"Tôi chọc giận anh lúc nào?" Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng một câu, nói ra, chính cô cảm thấy có chút như đang làm nũng với anh, sắc mặt càng thêm hồng hào một chút, đem lời muốn nói nói ra: "Túi xách của tôi ở chỗ ông nội, ví da ở bên trong túi, cho nên bây giờ ở trên người tôi không có tiền, anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi đi mua cơm trưa, chờ sau khi tôi lấy được túi xách liền trả lại anh."


Lục Mộc Kình bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ đã là giờ cơm trưa, trong mắt thoáng qua một tia thương tiếc, có lỗi nói: "Đói bụng không?"


Anh lấy ví tiền từ trong túi quần ra, đưa cho Viêm Cảnh Hi nói: "Cái gì mà có trả hay không? Cô đi mua cơm trưa còn không phải là cho chúng ta ăn sao, muốn bao nhiêu tiền thì lấy."


Viêm Cảnh Hi nhận lấy ví tiền của anh, trong lòng có chút cảm giác quái dị, rất ngượng ngùng mở ví tiền của anh ra, từ bên trong cầm hai tờ 100 tệ, nắm ở trong lòng bàn tay, cầm ví tiền trả lại cho anh, nói: "Cứ tình là anh cho tôi mượn, anh muốn ăn cái gì, tôi mời khách."


Lục Mộc Kình khẽ liếc mắt nhìn 200 tệ trong tay cô, ánh mắt có chút mờ ảo, trêu chọc nói: "Tôi muốn ăn hải sản của Thuyền Hải Sản, 200 tệ là đủ rồi?"


Người ăn hải sản của Thuyền Hải Sản đều phải tiêu ít nhất là 1000 tệ, trên người cô tổng cộng mới hơn 100 tệ, làm gì có tiền mời anh ăn đồ quý như vậy.


Viêm Cảnh Hi xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, hơi nhíu mày, mím môi, rũ mắt xuống.


Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng suy tư như đang hạ quyết tâm của cô, mỉm cười, từ trong ví da lấy ra năm tờ 100 tệ, đưa cho cô, nói: "Đùa với cô thôi , tùy tiện mua chút đồ ăn là được. Mua cho Dương Dương chút đồ ăn lỏng có dinh dưỡng."


Viêm Cảnh Hi nhìn 500 tệ trong tay anh.


Nếu như một bữa cơm trả ân tình cho anh, cô có thể không cần thiếu anh, đáng giá.


Viêm Cảnh Hi nhận lấy tiền trong tay anh, để vào trong túi, nói: "Tháng sau tôi mời anh đi Thuyền Hải Sản ăn cơm."


Lục Mộc Kình ý vị thâm trường nhìn cô, như đang dò xét.


Viêm Cảnh Hi sợ anh nhìn ra mình không có tiền, vội vàng xoay người, hướng phía thang máy chạy tới.


Lục Mộc Kình giương khóe miệng lên, sao anh có thể ăn cơm để một cô gái dùng tiền trả đây, nhưng mà, hai người cùng đi thuyền hải sản ăn cơm, cảm giác rất tốt.



*


Viêm Cảnh Hi chạy đến cửa thang máy, lập tức ấn nút xuống.


Sao cô phải chạy?


Cô cũng không ăn trộm không ăn cướp.


Viêm Cảnh Hi len lén liếc về phía Lục Mộc Kình đứng lúc trước, anh đã không ở đó nữa.


Viêm Cảnh Hi hơi mất mát, lại thở phào nhẹ nhõm.


Thang máy 'đing' một tiếng, Viêm Cảnh Hi cúi đầu đi vào thang máy, trong thang máy thêm cô ở bên trong, có 5 người.


Một người phụ nữ trung niên, một người đàn ông trung niên, còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông trẻ tuổi kia tựa vào vách đá trên thang máy.


Cô gái cơ hồ áp tất cả trọng lượng cơ thể trên thân người đàn ông, hai tay ôm lấy phía sau người đàn ông, kiễng đầu ngón chân, hai người hôn nhau quên hết tất cả.


Viêm Cảnh Hi khẽ liếc mắt một cái, quay đầu lại, cảm giác không đúng lắm, người đàn ông kia có một loại cảm giác quen thuộc, đặc biệt là bộ trang phụ hôm nay của anh ta.


Viêm Cảnh Hi lại lần nữa quay đầu lại, hoài nghi liếc nhìn.


Người đàn ông vì cúi người hôn cô gai kia, phần lớn mặt bị cô gái kia che khuất, trong lúc bọn họ lấy hơi, Viêm Cảnh Hi nhìn thấy một nửa gò má của người đàn ông trẻ tuổi này.


Lại là Lục Hựu Nhiễm.


Viêm Cảnh Hi lim dim nhướn mày, ánh mắt mờ ảo nhìn cặp nam nữ quên hết tất cả này, cô nên chào hỏi hay là không chào hỏi nhỉ?


CMN chứ, anh ta muốn hôn cô gái đó có thể không cần phải nói khoác như vậy chứ?


Tình yêu đẹp đã, bình thường đều chết rất nhanh nha.


Đang lúc cô do dự, Lục Hựu Nhiễm đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt lạnh lùng sắc nhọn như diều hâu, mang theo sắc bén, thấy Viêm Cảnh Hi, lại lóe lên một tia kinh ngạc, hoang mang đến chính anh ta cũng không phát hiện ra, tụ vào trong con ngươi lạnh lẽo đóng băng.


Anh ta thô lỗ kéo cô gái trước mắt ra, trên trán thoáng qua một tia bực bội.


Cô gái kinh ngạc nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, theo đôi mắt lạnh lùng của anh ta nhìn lại.


Viêm Cảnh Hi cũng nhìn thấy mặt cô gái này.


Là cô nàng tự sát lần trước.


Viêm Cảnh Hi kinh ngạc một chút, chớp mắt một cái, so với đồ ăn hoang đã tái sự dụng của Lục Hựu Nhiễm, cô cư nhiên càng cảm thấy lúng túng hơn, cũng có chút cảm thông với cô nàng trước mắt này.


Người ta thường nói ngã ở chỗ nào thì bò dậy ở chỗ đó, cô là ngã ở chỗ nào, thì cô ở chỗ đó ngã thảm hại hơn.


Cô cũng não tàn đến như vậy, cô còn có cái gì tính toán tốt với người khác nữa đấy.


Viêm Cảnh Hi rộng lượng cong mắt lên, khóe miệng nâng lên, lộ ra nụ cười giả tạo, nói: "Hai người tiếp tục đi, tôi không nhìn thấy gì hết."


Con ngươi lạnh lùng Lục Hựu Nhiễm càng thêm sắc bén, cau mày nói: "Cô theo dõi tôi?"


Viêm Cảnh Hi cảm thấy cuộc đối thoại này giống như đã từng nghe, Lục Hựu Nhiễm này cũng quá kiêu ngạo rồi.


Cô cười nhạo một tiếng, nói: "Lục đại thiếu gia đi xe Maserati, tôi chỉ có hai cái chân, có chạy cũng không nhanh như vậy, anh bay nhanh như chớp, tôi có muốn đuổi theo cũng chưa đủ tâm sức. Lại nói, tôi cũng không có mắt nhìn xuyên thấu, sao có thể nhìn thấy anh từ trên thang máy xuống, cho dù tôi có mắt nhìn xuyên thấu, tôi muốn theo dõi anh, cũng sẽ không để lộ mục tiêu nhanh như vậy, hơn nữa, nếu tôi có mắt nhìn xuyên thấu, tôi đã sớm phú khả địch quốc* rồi, anh nói xem có đúng không, Lục thiếu gia. Ha ha."

*Phú khả địch quốc: Ý là rất giàu, giàu hơn cả quốc gia.


Lục Hựu Nhiễm nhìn nụ cười thật thà của cô, cảm thấy cô nói có chút đạo lý, ánh mắt không lạnh lẽo nữa, dùng giọng điệu trách cứ hỏi: "Tôi không phải nói cô ở nhà sao?"


"Ha ha." Viêm Cảnh Hi cầm một bên tay, nắm chặt móng tay, bất đắc dĩ giải thích nói: "Tôi cũng muốn ngây ngốc ở trong nhà của ngài cung kính đợi Lục đại thiếu gia ngài trở về, thế nhưng cháu anh té xuống nước, chúng tôi phải đưa nó đi bệnh viện, bây giờ nó đang ở lầu tám làm kiểm tra, nếu không, người làm cậu như anh đi xem thử?"


Viêm Cảnh Hi nói, đáy mắt nhìn thấy bàn tay nắm chặt của cô gái, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, đó là một loại căm hận, đến từ sự căn thù vô duyên vô cớ.


Cô đã trêu ai chọc ai rồi?


Viêm Cảnh Hi buông móng tay, chuyển mắt nhìn về phía cô gái, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô ta, hơi sững sờ, chớp mắt một cái, cô thật sự vô tội, đặc biệt không thích căm thù của cô nàng này.


Trong đầu thoáng qua một câu nói.


Viêm Cảnh Hi nheo mắt hỏi: "Cô nhìn tôi làm gì?"


Nói chơi những lời này, cô đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc không hiểu, không phải lời nói thường xuyên của Lục Mộc Kình sao?


Thực sự là mưa dầm thấm lâu, cái tốt của anh, cô không học được, lại đem cái phúc hắc này của anh học qua đây.


Lúc này thang máy vang lên, tới lầu một.


Viêm Cảnh Hi cũng không chờ cô gái này trả lời, xoay người, chuẩn bị rời đi.


Cánh tay của cô đột nhiên bị Lục Hựu Nhiễm bắt được.


Viêm Cảnh Hi liếc xéo hướng Lục Hựu Nhiễm.


Lục Hựu Nhiễm cau mày, trong con mắt lạnh lùng thoáng qua một tia bực bội, trên mặt hồng hào khác thường khó có thể phát hiện được.


Anh ta từ lúc nào nói cái gì làm cái gì, lại muốn nói rõ với một người phụ nữ, nhưng vẫn nói: "Tôi đi lên xem Dương Dương một chút trước, chuyện cô thấy vừa rồi không phải đoán mò, sau này tôi sẽ giải thích với cô."


Anh ta nói xong, buông tay Viêm Cảnh Hi ra, xoay người, đối với cô gái bên cạnh, lạnh giọng nói: "Cô về trước đi, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với cô."


Cô gái kéo ông tay áo Lục Hựu Nhiễm, tình tứ nói: "Em ở trong nhà chúng ta chờ anh."


Viêm Cảnh Hi híp mắt khẽ nhíu mày, cô gái này là cố ý nói cho cô nghe, chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc nha.


Viêm Cảnh Hi thờ ơ xoay người.


Hành động Lục Hựu Nhiễm giống như trong miệng ngậm kẹo, sau đó nói cho bạn biết, tôi không bao giờ ăn kẹo nữa.


Anh ta ngu xuẩn như vậy, bản thân biết sao?


Viêm Cảnh Hi mới đi đến ven đường, Vương Ngọc Phỉ liền chạy ra, gọi Viêm Cảnh Hi: "Chờ một chút."


Viêm Cảnh Hi xoay người, nhìn thấy vẫn là cô nàng kia, hơi nhăn mày.


Cô nàng thở hổn hển chạy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, cằm nâng lên, vênh váo tự đắc nói: "Hựu Nhiễm nói người anh ấy yêu là tôi, cưới cô là bởi vì ông nội, cho nên, cho dù có kết hôn với cô, anh ấy cũng sẽ không chia tay tôi."


"Cô cực kỳ hứng thú chạy tới như thế chính là muốn thề với tôi một đời làm tiểu tam sao?" Viêm Cảnh Hi nhíu mày nói, nhìn bộ dáng cao ngạo của cô nàng, có chút thông cảm hỏi: "Có phải cô ăn não tàn đến đần độn rồi không, anh ta yêu cô nên sẽ bóp cổ của cô thiếu chút nữa cắt đứt hơi thở của cô?"


"Đó là anh ấy sợ cô méc ông nội nên cố ý làm cho cô nhìn." Cô nàng xác định nói.


Viêm Cảnh Hi không nói gì, ánh mắt mờ ảo xem cá chết nhìn cô nàng trước mắt, nói: "Được rồi, chúc cô trên con đường làm tiểu tam càng đi càng xa, nói không chừng sau đó không lâu, còn có mấy tiểu tam kết bạn đồng hành với cô, đi trên đường cũng sẽ không cô đơn, chúc cô nhiều may mắn."


Viêm Cảnh Hi nói xong, xoay người, đi về phía đường dành cho người đi bộ.


Vương Ngọc Phỉ chỉ tay vào Viêm Cảnh Hi, thân thể của cô ta đi qua, mắng to:"Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, đều biết Hựu Nhiễm yêu tôi, còn muốn ở một chỗ với anh ấy, không có lòng tự trọng à?"


Ánh mắt Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt nhìn sang tay cô ta, "Cái kia?"


Cô gạt móng vuốt của cô ta ra, như quét bụi, bất đắc dĩ nói: "Cô gái, kỳ thực, có thể trêu hoa ghẹo nguyệt không chỉ là mật ong phết lên bánh ngọt, thứ kia trong WC cũng có thể trêu chọc một đám ruồi và giòi, tôi không phải bọ hung, đối với thứ đồ chơi mà cô yêu tha thiết kia thực sự không có một chút hứng thú."


Cô nàng dừng một chút, trong lúc nhất thời không phản ứng được Viêm Cảnh Hi có ý gì, đột nhiên ý cô đang nói cô ta là con ruồi và giòi, cô nàng giận dữ, trừng lớn mắt, chuẩn bị mắng to: "Cô..."


Cô ta mới nói một từ, Viêm Cảnh Hi đã cướp lời, nheo mắt lại nói: "Kỳ thực, tôi cũng biết người Lục Hựu Nhiễm yêu chính là cô, nhưng mà tôi bất đắc dĩ có ông nội nâng đỡ, nếu như tôi là cô, sẽ đi tìm ông nội một khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn chữa hết bệnh phải diệt tận gốc, tìm tôi cũng vô dụng."


Cô nàng nghe Viêm Cảnh Hi phân tích có đạo lý, cô ta thấy bộ dáng Viêm Cảnh Hi luôn luôn mềm mại cười hì hì, không ngờ Viêm Cảnh Hi rốt cuộc nghĩ như thế, khẽ sửng sốt.


Viêm Cảnh Hi thấy chuyển biến tốt liền xoay người, lúc chuẩn bị đi, mắt liếc đến Lục Hựu Nhiễm đang đứng ở cách đó không xa, ánh mắt âm hiểm không khác gì cái đinh, mang theo sắc nhọn, lạnh lẽo bức người...


Thân thể Viêm Cảnh Hi lạnh run lên một cái, trong lòng thoáng qua dự cảm xấu, quay mặt đi, sương mù mênh mông bên trong đôi mắt chảy qua, xem như không nhìn tới.


Vừa lúc có một chiếc taxi qua đây, Viêm Cảnh Hi vội vàng vẫy tay.


Lục Hựu Nhiễm thấy cô phớt lờ anh ta, muốn đi, mày kiếm nhăn lại, rất nhanh hướng phía cô chạy tới.


Viêm Cảnh Hi mở cửa xe trong nháy mắt, chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo trên cánh, một giây sau, thân thể liền bị đẩy vào mặt tên xe taxi.