Viêm Cảnh Hi nhíu chân mày lại, nói: "Nếu không phải bởi vì Viêm Nhị thả rắn và chuột trên xe, tôi cũng sẽ không tông người."
Cô ảo não rũ đầu, hai tay tạo thành chữ thập, dùng ngón cái gõ trán của mình.
Lục Hựu Nhiễm nhìn trán của cô đã bị gõ đến đỏ, nắm tay cô, trầm giọng nói: "Viêm Nhị thả rắn và chuột là không đúng, trò đùa của cô ta có hơi quá.
Thế nhưng, hành động này của cô ta không có dẫn đến kết quả trực tiếp tông người của em.
Em có thể phanh lại, có thể tông vào chậu hoa, có thể tông vào cây, cô nhiều nhất được tính là có liên đới trách nhiệm, đền ít tiền là được.
Dựa theo quy định tương quan của công ty bảo hiểm, người mua bảo hiểm hoặc người mua bảo hiểm phụ thuộc, mới có thể nhận được khiếu nại của công ty bảo hiểm.
Những người khác sẽ xét theo tình huống để xử lý.
Giống như Viêm Nhị đáp ứng cho em lái, hoặc là có thể nhận được một chút yêu cầu bồi thường.
Nhưng em cảm thấy Viêm Nhị sẽ nói như thế nào?
Cô ta đã có lòng muốn hại em, cũng sẽ không giúp em làm rõ trách nhiệm.
Cô ta thậm chí sẽ nói, là em ức hiếp đòi lái xe của cô ta, hộp quà cô ta mở ra vốn là để đưa cho bạn, em không nghĩ đến bên trong là rắn, cho nên dẫn đến tai nạn xe cộ." Lục Hựu Nhiễm phân tích nói.
Viêm Cảnh Hi biết Lục Hựu Nhiễm phân tích có đạo lý, cười nhạo một tiếng, trong mắt xinh đẹp tràn ngập mờ mịt, trong dịu dàng lấp lánh có loại ảm đạm bi thương, rút tay phải ra khỏi tay Lục Hựu Nhiễm, vô lực đặt trên trán, trần thuật nói: "Cho nên, lần này tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, đúng không?"
Lục Hựu Nhiễm nhìn bàn tay của mình, cô rút ra khiến anh ta có loại trống rỗng khó hiểu, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi chán chường, dẫn dắt nói:
"Còn có một loại cách giải quyết riêng.
Tìm người nhà cô gái đó, đưa ra mức bồi thường đạt được nhất trí.
Nhưng nếu như không nhất trí, bọn họ sẽ kiện ra tòa án, em có thể sẽ ngồi tù.
Dựa theo 【 Tội gây tai nạn giao thông 】vi phạm luật giao thông đường bộ:
Kiểu giống như em đây là hành vi tích cực đưa người đến bệnh viện, khoảng chừng sẽ phán xử thời hạn ba năm tù trở xuống.
Nhưng, em cảm thấy có lợi sao?
Em còn một tháng nữa là đã tốt nghiệp.
Sau khi ra tù, vừa không có kinh nghiệm làm việc, vừa không có bằng cấp, em cảm thấy em có thể làm cái gì?
Em chịu đừng và đau khổ nhiều năm như vậy đều bị trôi theo dòng nước, em cảm thấy cam lòng sao?"
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, nhìn về phía trước, tròng mắt ẩm ướt, trấn định nói: "Cho nên, cách tốt nhất là giải quyết riêng, đúng không?"
Lục Hựu Nhiễm lãnh u nhìn cô, không có lên tiếng.
Di động Viêm Cảnh Hi vang lên, cô thấy liên tiếp những con số xa lạ, trả lời.
"Xin hỏi cô là Viêm Cảnh Hi sao? Tôi là đội trưởng Lý Uyên của bộ phận tại nạn giao thông của đội cảnh sát giao thông, nơi này có một vụ tai nạn giao thông, cần cô giúp đỡ điều tra." Đội trưởng Lý nói.
"Tôi ở bệnh viện nhân dân số 1 tòa một tầng mười lăm, bây giờ người bị thương đang cấp cứu, các anh qua đây đi." Viêm Cảnh Hi tình tự nói, liếc mắt nhìn Lục Hựu Nhiễm, chân mày nhíu lại.
Cô chỉ có thể giải quyết riêng, tiền không phải vạn năng, nhưng, không có tiền, lại là bước đi luôn gặp khó khăn.
Mặc dù không muốn nợ Lục Mộc Kình, sợ rằng, lần này, phải nợ anh nhiều hơn rồi.
"Tôi ra ngoài một chút." Viêm Cảnh Hi nói, lấy di động đến vườn hoa trong bệnh viện, gọi điện thoại cho Lục Mộc Kình.
Điện thoại truyền đi.
Một tiếng, hai tiếng...
Mỗi một tiếng tút, cô cũng có thể cảm thấy khẩn trương và lo nghĩ một phần.
Điện thoại năm tiếng mới được kết nối.
Viêm Cảnh Hi thở ra một hơi, yếu ớt mở miệng nói: "Alo, tôi là Viêm Cảnh Hi."
"Ơ? Mộc Kình, anh gấp gáp trở về chính là vì thấy em sao? Em thật cảm động nha, hôm nay có muốn em không, em có thể cho anh." Một giọng nữ ngọt ngào từ trong di động truyền tới.
Viêm Cảnh Hi hơi sững sờ, nhìn về phía số điện thoại di động, không có sai.
"Muốn." Lục Mộc Kình lời ít mà ý nhiều một chữ.
Thanh âm quen thuộc khiến tim Viêm Cảnh Hi chùng xuống, như bị một tảng đá nặng đập một cái, có chút đau, có chút không định thần, trong đầu một mảnh mờ mịt.
"Vậy có muốn em tắm cho anh không nha?" Cô gái nũng nịu nói.
"Em? Không cần."
Vẫn là giọng nói của Lục Mộc Kình, Viêm Cảnh Hi có thể nghe trong điện thoại truyền tới một tiếng 'bịch', sau đó là tiếng thét chói tai của người phụ nữ, "A... Mộc Kình, anh hư quá, sao có thể trực tiếp đến vậy? Người ta còn chưa tắm, em muốn tắm rửa sạch sẽ, a! Ân! Không được rồi, không được rồi, a."
Tay Viêm Cảnh Hi cầm di động, có chút run lẩy bẩy, nghe Lục Mộc Kình bực bội nói: "Em nói hơi nhiều."
"Anh ghét bỏ người ta, ghét bỏ em thì đừng đụng vào em là được rồi? Lâu như vậy mới trở về thăm em, anh còn không biết xấu hổ nói em nói nhiều, a. Lục Mộc Kình, anh thật quá đáng, a, người ta sợ mà, anh hung mãnh quá." Cô nàng thở phì phò nói.
Viêm Cảnh Hi còn có thể nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé nát, ngay sau đó là Lục Mộc Kình mềm giọng trấn an: "Không sao, yên tâm đi."
Giọng nói của anh vẫn rộng lượng mà có từ tính như vậy, trước đây cảm thấy êm tai giống như âm thanh thiên niên, bây giờ, nghe đến, lại giống như thanh kiếm sắc bén, có thể trực tiếp cắt đứt da thịt của cô.
Âm thanh yêu kiều của cô gái liên miên không ngừng rất có tiết tấu từ trong di động truyền tới.
Viêm Cảnh Hi từ những lời xuôi tai cũng nghe ra bọn họ đang làm gì.
Cô bình tĩnh nghe, biểu tình trên mặt không thay đổi bao nhiêu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, tròng mắt màu hổ phách có chút mờ ảo, có chút hơi nước, lại không có nước mắt.
Trong tim cảm giác được đau đớn, có chút mãnh liệt, như là ở ngực mở ra một cái động, vô số chua xót khổ sở từ trong lòng cô chảy ra, lan ra toàn thân, hút đi nhiệt độ cơ thể cô, chỉ còn lại có lạnh lẽo.
Cuộc sống, giống như là đao phủ, thời điểm cho bạn một cái tát, không phải đưa lại cho bạn một viên đường, mà là tiếp tục tát cho bạn thêm một cái nữa, khiến đầu óc bạn choáng váng, đau đến tê dại, thậm chí ngay cả trong xương cũng sẽ cảm thấy đau.
Bây giờ, cô mới phát hiện, cô một chút cũng không biết về Lục Mộc Kình.
Anh tà mị, anh phúc hắc, anh rộng lượng, anh thành thục, sự giúp đỡ của anh, nhu tình của anh, là chỉ với một mình cô, hay là thủ đoạn chinh phục phụ nữ của anh?
Viêm Cảnh Hi vẫn nghe, vẫn nghe...
Định dùng đoạn ghi âm này đuổi lục Lục Mộc Kình ra khỏi tim.
May mắn, thời gian anh đến vẫn ngắn, vẫn chưa bán rễ trong tim cô, muốn đuổi đi, tựa hồ rất dễ.
Chỉ là, cảm thấy ngay cả hít thở đều đau đớn.
Cô cho là mình không khóc.
Khóc, vô dụng.
Khóc với người thích mình, sẽ chỉ khiến họ lo lắng khổ sở, khóc với người không thích mình, sẽ chỉ để họ cười nhạo sảng khoái.
Nhưng, cô bỗng phát hiện, nước mắt không qua sự cho phép của cô đã lặng lặng rơi xuống từ khóe mắt, dọc theo cằm rơi xuống trên đồ của mình.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nở nụ cười, nếm phải nước mắt mằn mặn của bản thân.
Thì ra, tình yêu vừa đắng vừa mặn, khó có thể tưởng tượng, nếu như yêu thương sâu đậm bị phản bội sẽ như thế nào?
Đột nhiên, cô có chút đồng tình với Lục Hựu Nhiễm.
Yêu thương sâu đậm như vậy, bị phản bội như chết đi, so với lạnh giá còn thống khổ hơn.
Sau này, cô không nên tùy tiện yêu đương.
Viêm Cảnh Hi lau lau nước mắt, xoay người, đi đến phòng cấp cứu.
*
Vương Triển Nghệ nhận được thông báo.
"Viêm Cảnh Hi đã gọi điện thoại đến di động Lục Mộc Kình, dựa theo kế hoạch đã phát đoạn ghi âm được cắt." Tần Phong lạnh lùng nói, tâm tình không có dao động gì.
"Vậy Nam Nam đâu, có tìm được nó không?" Trong mắt Vương Triển Nghệ tràn đầy hung ác, hỏi.
"Tên nhóc này rất giảo hoạt, người của tôi ở siêu thị nhìn thấy nó, nháy mắt liền không thấy tăm hơi, tôi đã tạo phiền phức cho Lục Mộc Kình, gần đây cậu ta sẽ bận sứt đầu mẻ trán." Tần Phong không có bao nhiêu cảm tình nói.
"Nhất định phải bắt được nó trước Lục Mộc Kình." Vương Triển Nghệ xác định nói.
"Em thì sao? Tôi đã giúp em làm một chuyện, em có phải nên cho tôi chút gì không?" Khóe miệngTần Phong câu dẫn ra châm chọc hỏi.
Vương Triển Nghệ cắn răng, không cam lòng nói: "Anh đến Trung Quốc, tôi tự nhiên sẽ không thất hứa."
*
Viêm Cảnh Hi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, hồn bay phách lạc đi tới cửa phòng cấp cứu.
Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy vành mắt đo đỏ của Viêm Cảnh Hi, trong lòng thoáng qua thương tiếc, nhíu mày, không biết trấn an, cho nên, vẻ mặt có chút cứng ngắc quái dị, nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần có tiền chuyện giải quyết cũng không là vấn đề."
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Hựu Nhiễm, rũ mắt, lông mi thật dài che khuất ẩm ướt cùng buồn bã trong mắt.
Đáng tiếc, gia sản trên người cô cộng lại cũng không quá 3000 tệ.
Lục Hựu Nhiễm đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của mình vang lên.
Anh ta thấy là Thẩm Ngạo Tường, đi qua một bên trả lời.
"Hựu Nhiễm, người cậu nói tớ điều tra tin tức tổng thể đã điều tra ra được, bây giờ tớ đơn giản nói cho cậu một chút.
Viêm Cảnh Hi, nữ, sinh ngày 15 tháng 6 năm 1992, khi sinh ra chỉ được mười ngày liền bị ném ở cửa cô nhi viện, lúc đó được viện trưởng cô nhi viện Trương Xuân Hiểu nhận nuôi, cha mẹ không rõ.
Lúc cô ấy 8 tuổi, được Viêm Du Thành nhận nuôi, mục đích nhận nuôi chủ yếu là đoán mệnh nói con gái Viêm Du Thành - Viêm Nhị mệnh ngạnh, sống không qua 15 tuổi, cho nên muốn Viêm Cảnh Hi chặn sát.
Lúc cô ấy 16 tuổi, bởi vì bị bệnh nặng, Viêm Du Thành cảm thấy Viêm Nhị nguy cơ bị lây, đã không nuôi cô ấy nữa, nhét cô ấy vào cửa cô nhi viện.
Trương Xuân Hiểu chi tất cả tiền để dành cứu sống cô ấy.
Cho nên, đối với cô ấy mà nói, quan trọng nhất chính là cô nhi viện và vị Trương Xuân Hiểu này.
Hai năm trước, cô ấy tham dự các loại tiệc từ thiện, muốn kéo nhaf tài trợ cho cô nhi viện, vài lần, bị coi thành là lừa đảo đuổi đi.
19 tuổi năm ấy thi đỗ đại học Thanh Hoa, lúc đó nguyện vọng của cô ấy là ngành luật, ở sổ ghi lưu bút viết ước mơ là trở thành một luật sư nổi tiếng.
Nhưng mà sau đó, nhà họ Viêm giấu giấy báo trúng tuyển của cô ấy, đưa đến đjai học Xây dựng Minh Vĩ học ngành Chi phí công trình và Thiết kế nội thất.
Còn thích ăn nhất, quan hệ của cô ấy và một người tên Chu Gia Mẫn rất tốt, theo bạn học của cô ấy nói, cô ấy thường xuyên gọi một món là thịt bằm xào đậu hủ.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau