Viêm Cảnh Hi liếc nhìn Lục Mộc Kình một cái, rũ mắt xuống.


Lục Mộc Kình muốn cái gì, cô mơ hồ đã biết.


Cơ thể nam nữ bùng cháy, ở trong nháy mắt sẽ tạo nên tia lửa khác thường.


Thế nhưng, tặng cơ thể rồi, trái tim có thể cũng bị chiếm đóng không, chỉ sợ, cho tim trước, mới có thể vui lòng phục tùng như vậy.


Giữa cô và Lục Mộc Kình, là cảm tình nhiều? Hay là ân tình nhiều? Hay là, cô đã thích đã thích anh rồi?


Viêm Cảnh Hi không rõ lắm, bởi vì, cô vẫn có rất nhiều lo ngại, rất nhiều thứ không thể xác định được, rất nhiều thứ bị hiện thực chèn ép.


Trước mặt Viêm Cảnh Hi đột nhiên bị bóng đen bao phủ.


Lục Mộc Kình đi tới trước mặt cô, nhìn xuống cô đang rũ mắt, giọng nói hơi khàn khàn, nói: "Em biết anh muốn cái gì?"


Giọng anh nói rất hời hợt, không có cảm giác mệnh lệnh, nhưng lại khiến Viêm Cảnh Hi có một loại cảm giác nghẹt thở.


Bàn tay hơi nắm lại.


Lục Mộc Kình nói đúng, cô biết Lục Mộc Kình muốn cái gì, có lẽ, chỉ là muốn cơ thể của cô.


Cô không biết đến khi nào mình sẽ khiến anh chán ghét, nhưng mà, anh đã giúp chuyện cô nhi viện, cũng đủ để được báo đáp.


Cho anh một lần, cô yên tâm thoải mái, không thẹn với lòng, hoặc là, cũng sẽ không mê man như vậy.


Chuyện tình cảm, lấy tình hình của cô bây giờ, không được.


Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, nhìn anh, đáy mắt trở nên rõ ràng, gật đầu.


Lục Mộc Kình nhìn thấy cô đồng ý, trong đầu xẹt qua một tia chớp.


Cúi người, hôn lên môi của cô, bá đạo, hung mãnh, cường thế, trút hơi thở của anh vào trong miệng cô.


Khi Viêm Cảnh Hi bị anh hôn đến thở không thông, anh hơi buông lỏng ra, chậm rãi dọc theo môi của cô khắc họa lên vẻ bề ngoài, lưỡi hồng từng chút từng chút lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, rơi vào xương quai xanh hôn xuống.


Anh cường thế bá đạo để cho cô có vài phần mê muội, anh dịu dàng cẩn thận khiến cô cảm thấy mềm nhũn tựa như trên mặt biển, lay lay, nổi nổi chìm chìm.


Cô giống như người chết đuối, hai tay siết chặt lấy tây trang của anh.


Trong miệng đột nhiên phát ra tiếng ưm, khiến chính cô giật nảy mình, sống lưng đứng thẳng tắp.


Lục Mộc Kình lại hôn lên môi của cô, ôm lấy cô, đi đến phòng.


Viêm Cảnh Hi ôm gáy anh, biết được tiếp đến sẽ phát sinh cái gì, lông mi khẩn trương run rẩy, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.


Anh đem một cái gối đặt ở chính giữa, đặt ở phía dưới hông của cô, chậm rãi cúi người, Viêm Cảnh Hi chậm rãi nằm xuống, anh lại lấy một cái gối khác đặt sau đầu cô.


Từ hai chi tiết trên mà nói, anh thật sự là một người đàn ông dịu dàng, thế nhưng, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.


Dù sao cũng là lần đầu tiên, dưới tình huống chưa yêu, do dự cùng chột dạ, cũng rất nhiều mâu thuẫn và không cam lòng.


"Cái kia, anh nhẹ một chút." Viêm Cảnh Hi nắm chặt ga giường nói, có loại cảm giác tra trấn.


"Ừm." Lục Mộc Kình khàn giọng đáp một tiếng, ngón tay thon dài tự phụ cởi cúc áo sơ mi của cô ra, đem tay cô kéo đến mặt trên dây lưng.


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, dù sao cũng là muốn làm, thẳng thắn thoải mái nhanh một chút.


Nhưng, tay, run lẩy bẩy, tim sắp nhảy cổ họng.


Lục Mộc Kình hôn lên môi của cô.


Không khí ở trong cơ thể dần dần hút ra.


Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao.


Trong đầu như một nửa nước, một nửa bột mì, lắc lắc, thành tương hồ.


Cô chưa từng đối mặt với loại chuyện này, thì ra thực sự sẽ làm giảm trí thông minh, không thể suy nghĩ.


Cô mơ mơ màng màng, trong đầu trống rỗng.


Tay chân lại có cảm giác giống như sóng biển dâng trào mãnh liệt.


Mỗi loại cảm giác trước nay chưa từng có theo đầu ngón tay ma thuật của anh chạy thẳng đến đại não của cô, khuếch tán đến khắp nơi.


Viêm Cảnh Hi mờ mịt nhìn anh, cắn chặt ngón tay của mình, chống đỡ cảm giác mãnh liệt xa lạ này, không phát ra âm thanh, nhưng lại phá thành mảnh từng tiếng hít thở nhỏ, tiếng nức nở, như trước phát ra từ môi.


Cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không nghĩ đến, bản thân cư nhiên lại chịu để ngón tay Lục Mộc Kình chạm vào.


Hơn nữa, anh rất kiên nhẫn, cũng cẩn thận, lại rất dịu dàng, lúc bắt đầu đau một chút sau đó đã không cảm thấy đau nữa, trái lại kích phát khát vọng khó có thể mở miệng trong lòng cô.


Một tia tia chớp như xẹt qua trong cơ thể, theo máu vọt tới tâm trí, giống như rơi vào thế giới thứ ba, trước mắt tất cả đều là một màu trắng xóa, trong trắng xóa lại lóe sáng.


Hốt hoảng , trôi lơ lửng trong mây.


Viêm Cảnh Hi dừng lại, thấy Lục Mộc Kình cởi tây trang, áo sơ mi, nhìn thấy thứ kềnh càng trong tay anh.


Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.


So với thứ cô thấy trên ti vi còn đồ sộ hơn.


Tay anh, đã làm cho cô khẩn trương sắp sụp đổ bên cạnh, nhìn thấy cái đó phun * , càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.


Cái loại sợ hãi đó quanh quẩn trong lòng, sinh ra một loại không biết sợ hãi.


Mà cô, nghĩ để mình rất lý trí phân chia tình cảm và xúc động.


"Cái đó, Lục Mộc Kình, chỉ một lần thôi." Viêm Cảnh Hi nói, phòng bị nhìn chằm chằm em trai nhỏ của anh.


Trong lòng Lục Mộc Kình run lên một cái, giống như bị xối một chậu nước từ đầu đến chân.


Anh cho rằng, anh rốt cuộc chiếm được cái gì của cô?


Một lần?


Xem anh là cái gì? Khách làng chơi?


Lục Mộc Kình nhíu mày nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, đáy mắt thâm trầm, khát vọng vẫn chưa tan đi, khiến ánh mắt của anh càng trở nên khó nắm bắt.


"Có ý gì?" Cả khuôn mặt lẫn giọng nói của anh cũng hơn một tia lạnh thấu xương.


Viêm Cảnh Hi nắm chặt bàn tay, cắn cắn môi dưới, "Cái đó, tôi rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."


Lục Mộc Kình nheo mắt lại, lướt qua một tia không vui, chân mày nhíu chặt, "Cho nên?"


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, xác định nói: "Tôi không hiểu nhiều, nhưng tôi sẽ tận lực phối hợp."


Ánh mắt Lục Mộc Kình trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn cô, trong mắt sâu tối  giống như đầm băng vạn năm, "Báo ơn phải không, cho tôi chơi một lần, đã muốn triệt hủy bỏ ân tình. Em nghĩ rằng tôi muốn chính là thứ này?"


Viêm Cảnh Hi chưa từng thấy Lục Mộc Kình như vậy, thu lại sự dịu dàng, nhu hòa bên ngoài, toàn thân trên dưới bao phủ kiêu ngạo lạnh giá, chỉ nhìn ánh mắt của cô cũng có thể khiến lòng người đóng băng.


Dương như, chỉ cần cô trả lời sai, anh sẽ lăng trì cô.


Nhưng cô, đã mở miệng, đã không có đường lui.


"Tôi không muốn thiếu nợ anh." Viêm Cảnh Hi chân thực trả lời nói.


Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, trong mắt đã không còn nhiệt độ, nói: "Viêm Cảnh Hi, không muốn thiếu nợ là có thể dùng phương thức này trả lại? Em coi bản thân mình là cái gì, coi tôi thành cái gì, em như thế là lãng phí bản thân, thật đúng là không đáng để tôi thích."


Lục Mộc Kình cúi người, nhặt quần của mình lên, nhanh chóng mặc vào, liếc mắt nhìn tay áo tây trang ẩm ướt, nhặt lên, không chút lưu luyến ném vào thùng rác.


Viêm Cảnh Hi dường như nghe thấy âm thanh trái tim mình thoáng cái rơi xuống đáy cốc.


Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục, từ trên cao rơi xuống, nước thay thế lửa, hiện tại chỉ cảm thấy lạnh giá.


Viêm Cảnh Hi nghe thấy rầm một tiếng, liếc nhìn cánh cửa, ngồi dậy, nhìn chằm chằm đầm nước liễm diệm trên ga giường.


Lục Mộc Kình ở trong lòng của cô là một người nói chuyện rất có chừng mực, cho dù là Lý Tình Uy thiết kế hãm hại anh, anh cũng tao nhã, cũng không nói nặng lời, cũng không nói khó nghe, càng sẽ không để cho người khác cảm thấy nhục nhã.


Thế nhưng, một câu của anh, em như thế là lãng phí bản thân, thật đúng là không đáng để tôi thích, lại khiến cô cảm thấy như ở nơi sâu nhất trong vực sâu không đáy.


Xấu hổ, trái tim băng giá, mơ hồ mang theo một ít đau đớn.


Cô chôn đầu mình giữa hai chân.


Cô cảm thấy anh thứ muốn lấy được chính là cơ thể của cô.


Cô muốn báo đáp, không muốn thiếu nợ anh, muốn nhanh chóng làm rõ mọi thứ, cho nên, áp dụng phương thức để anh đoạt được thứ anh muốn mà trả lại.


Thế nhưng, tim của cô, lý trí của cô hình như lại bài xích loại xúc động này.


Cô không yêu anh, cho nên, trong tiềm thức chống cự.


Có lẽ, hiện tại Lục Mộc Kình bắt đầu chán ghét cô, rời khỏi thế giới của cô, đối với cô mà nói là chuyện tốt.


Sẽ không có thứ trêu chọc tinh thần cô không yên.


Nhưng mà, vì sao vừa nghĩ đến câu nói em thật đúng là không đáng để tôi thích của Lục Mộc Kình, trong lòng cô lại đặc biệt khổ sở, suy sụp chứ?


Cả đêm Viêm Cảnh Hi không thế nào ngủ, tâm trạng không yên, liền dứt khoát vẽ bản thiết kế.


Công năng khách sạn là nơi ở, phòng tiêu chuẩn, nhà hàng, phòng tập thể thao, phòng kinh doanh, kỳ thực kết cấu tổng thể không sai biệt lắm, càng nhiều các chi tiết nhỏ hợp lại thành bản thiết kế.


Phòng tổng thống diện tích lớn nhất, số liệu thay đổi rất lớn, thì khả năng lớn nhất  phải đứng ở góc độ suy nghĩ của khách.


Phòng tổng thống, hay phòng kinh doanh, hay phòng nghĩ, chức năng không giống nhau, cho nên, trên kết cấu cũng sẽ có sự khác biệt, lầu thấp, lầu cao, đối diện biển, mặt bên đối diện biển, cũng không thể một tầng không đổi, chi tiết nơi ở, Viêm Cảnh Hi đều vô cùng chú ý.


Đến 5 giờ sáng, Viêm Cảnh Hi rốt cuộc mắt cũng không mở nổi, muốn ra uống nước, rồi đi ngủ một giấc.


Cô mở cửa, phát hiện Lục Mộc Kình cũng ngồi ở trước bàn, ánh mắt chuyên chú ở trong máy vi tính.


5 giờ sáng bên ngoài mặt trời vẫn chưa mọc, Lục Mộc Kình mở đèn bàn, trong mắt nhuộm màu đèn bàn, lại có vẻ càng thêm sâu thẳm.


Cô đi ra, mắt Lục Mộc Kình cũng không nhìn cô, coi cô không khác gì người vô hình, chăm chỉ làm việc của anh, cằm bạnh ra, lạnh lẽo mà nghiêm túc, tự phụ mà lãnh đạm, toàn thân trên dưới bao phủ hơi thở người lạ chớ tới gần.


Viêm Cảnh Hi cũng không biết nên nói gì với anh, đổ nước, uống hai ngụm, cũng không thấy Lục Mộc Kình có ý muốn nói chuyện với cô.


Cô quay người đi vào phòng của mình.


Lục Mộc Kình nhíu mày, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, bực bội cầm bao thuốc lá từ trong bao lấy ra một điếu thuốc, châm, hít sâu một hơi, phun ra khói thuốc nồng đậm.


Anh đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn sắc trời phía đông chậm rãi đổi sang màu trắng, tròng mắt càng ngày càng sâu.


Viêm Cảnh Hi tỉnh lại, đã 11 giờ, đầu còn có chút choáng váng, cô từ trong vali lấy đồ rửa mặt ra, ra cửa rửa mặt.


Chu Gia Mẫn nằm bò  trên bàn