Lục Hựu Nhiễm chậm rãi liếc hướng Viêm Cảnh Hi, trong mắt mờ mịt dần dần biến mất, trở nên trong rõ, vẫn lạnhnhư cũ  không có một chút nhiệt độ.


"Báo ứng thôi, cô ta ngồi trên chiếc máy bay rủi ro kia, không một người còn sống, mà tôi, được đưa đi bệnh viện cứu sống ."


Kết cục này hẳn là rất thoải mái, nhưng, Viêm Cảnh Hi thấy trong mắt Lục Hựu Nhiễm không thấy một chút vui sướng, ngược lại, anh ta càng thêm lạnh lẽo, càng tuyệt tình, càng không có tình cảm, dường như đã trống rỗng.


Đáy lòng Viêm Cảnh Hi khẽ rùng mình, trong lòng sợ hãi, nói; "Anh đừng bi quan, cam chịu, thực ra, trên thế giới vẫn có người tốt, nhớ ngày đó, tôi bị bệnh nặng, bị Phùng Như Yên vứt bỏ, dì Trương và tôi không nhà không cửa, dùng toàn bộ tiền để dành giúp tôi chữa bệnh, cho nên, có tốt, có xấu, xấu, tốt, chúng ta không cách nào tránh khỏi, vậy thì hãy tiêu thời gian cho những người đối tốt với chúng ta, còn, những kẻ xấu, sớm muộn có một ngày sẽ gặp báo ứng, bởi vì nhân quả tuần hoàn, anh bị bọn họ thương tổn, mới là thật sự là ngu."


Lục Hựu Nhiễm sâu thẳm nhìn Viêm Cảnh Hi, trong mắt như là rót vào một vài thứ, làm cho người ta thấy không rõ, ánh mắt anh ta chậm rãi chuyển trên tay của cô.


Viêm Cảnh Hi lúc này mới phát hiện tay mình cư nhiên nắm bàn tay lạnh như băng của anh ta, khẽ rùng mình, thu trở về, nhìn về phía trước.


A!


Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai bên đường những ngôi nhà thưa thớt, còn có ruộng, đất trồng rau.


"Chúng ta là đi đâu đây?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc hỏi.


"Huyện Bình Ninh." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nhìn về phía trước nói.


Trong lòng Viêm Cảnh Hi bắt đầu sợ hãi.


Nơi này rất hẻo lánh, nếu như cô xảy ra chuyện gì ở đây, gặp trời trời không linh, gọi đất đất không đáp, như cá trên thớt, mặc người giết, phòng bị theo bản năng hỏi: "Anh đến chỗ này làm gì?"


Lục Hựu Nhiễm bởi vì hồi ức không thoải mái kia, lạnh giá trên người không tan, không nói gì, cả người đều căng thẳng.


Xe quẹo vào một ngã ba nhỏ.


Đến cả đèn đường cũng không có.


Viêm Cảnh Hi nắm chặt dây an toàn, rất nhiều ý nghĩ không tốt thoáng qua trong đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Lục đại thiếu gia, anh là người cuối cùng thấy tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, anh khẳng định trốn không thoát can hệ, lại nói, trên cầu vượt có rất nhiều camera theo dõi."


Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm chậm rãi nhìn về Viêm Cảnh Hi đang hoang mang, đối diện với đôi mắt dù kinh sợ, nhưng vẫn sáng như trước, hơi nhíu mày, có chút không vui nói: "Hôm nay tôi không muốn làm gì với cô hết, nói làm được."


Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, giảm bớt chột dạ của bản thân, mím môi, nói: "Thực ra nơi nào có ánh trăng đều không tròn, nhưng mà bình thường ở nông thôn muỗi nhiều hơn. Có phải anh không ngại máu của mình nhiều, tới nơi này vẩy một chút, cho muỗi cắn?"


Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm sâu thẳm một chút, mắt nhìn phía trước, nói: "Tôi có nhà ở đây, hôm nay muốn ở chỗ này."


"À." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.


Xe dừng lại trước một căn biệt thự xinh đẹp, Lục Hựu Nhiễm cởi dây an toàn ra xuống xe. Mở đèn pin trên di động, mở cửa.


Viêm Cảnh Hi nhìn bốn phía, bọn họ vừa rồi hình như đi qua vài cánh rừng, sau đó phía sau biệt thự là núi, nơi này rất âm u tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức chỉ còn lại âm thanh côn trùng kêu vang.


Lục Hựu Nhiễm mở cửa, tiến thêm một bước, mở đèn bên trong và bên ngoài, thoáng cái đèn đuốc sáng trưng.


Anh ta liếc mắt nhìn bên trong phòng, trong mắt lạnh lẽo u tối thoáng qua một tia buồn bã, liếc Viêm Cảnh Hi, hất cằm về bên trong phòng, lạnh lùng nói: "Vào đi."


Viêm Cảnh Hi vẫn còn có chút khẩn trương, có lẽ là bởi vì trước Lục Hựu Nhiễm có tiền án tiền sự không tốt lắm với cô, cẩn thận từng li từng tí bước vào bên trong phòng.


Bên trong rất ngăn nắp sạch sẽ.


Đồ dùng trong nhà cũng rất đơn giản.


Gạch trắng tinh, sàn nhà màu nâu đỏ, sô pha màu xanh lơ, bàn tròn cẩm thạch trắng, một chiếc ti vi 52 tấc.


Thứ quỷ dị duy nhất chính là mấy bức trên vách tường đều bị vải che.


"Anh thường xuyên đến đây ở sao? Nhìn có vẻ rất sạch sẽ?" Viêm Cảnh Hi vẫn nhìn bốn phía hỏi.


"Chưa bao giờ đến, mỗi ngày đều có người quét tước, em có thể ở căn phòng thứ hai, tôi ngủ phòng khách." Lục Hựu Nhiễm thản nhiên nói, cởi tây trang ra, để trên sô pha.


Ngay sau đó cởi từng cái từng cái cúc áo.


Nhìn bề ngoài mà nói, người đàn ông này dáng dấp không tệ , tự phụ mà tuấn tú, lãnh ngạo thành một chất riêng.


Chỉ là, quá khứ trải qua khiến anh ta hận phụ nữ đi.


Viêm Cảnh Hi nghĩ tốt nhất bôi thuốc cho anh ta xong liền đi ngủ, sau đó ngày hôm sau trời vừa sáng cô sẽ an vị đi xe buýt công cộng.


Cô chủ động cầm túi ni lông đến phía sau Lục Hựu Nhiễm.


Thời điểm Lục Hựu Nhiễm cởi áo sơ mi, đưa lưng về phía Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi nhìn trên lưng anh ta, có một chút vết thương do bị va quẹt, mặc dù nhiều, thế nhưng cũng không sâu, chỉ có một chỗ, có một đường dài một cm, chảy rất nhiều máu.


Viêm Cảnh Hi mở nắp lọ nước khử trùng, dùng vải xô thấm, nói: "Lúc làm sạch có thể sẽ đụng tới vết thương, anh chịu khó một chút, vết thương không sâu lắm, không cần lo lắng."


Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn cô, như có điều suy nghĩ, không nói gì.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy có chút lạnh, không biết là bởi vì ánh mắt của anh ta, hay là bởi vì chuyện cũ của anh ta, càng hoặc là biệt thự âm u không có hơi người này, thân thể khẽ run lên, một bên khử trùng cho Lục Hựu Nhiễm, một bên đùa nói: "Thực ra Lục thiếu gia còn có một ưu điểm, tới mùa hè có thể tiết kiệm rất nhiều điện cho nha anh."


Lục Hựu Nhiễm mím môi, nghe lời chế nhạo của cô cũng không cảm thấy tức giận, nói: "Em xác định là đang khen tôi?"


"A." Viêm Cảnh Hi thấy trước mắt tâm tình anh ta còn tương đối khá, trong con ngươi thoáng qua một tia giảo hoạt, cẩn thận từng li từng tí dẫn dắt nói: "Thực ra, trên thế giới người tốt vẫn còn rất nhiều so với người xấu, không cần bởi vì một cục phân chuột mà phá hủy cả nồi cháo, anh thích hợp làm người tốt hơn."


Lục Hựu Nhiễm liếc cô, nhìn đáy mắt cô giống như khảm ngôi sao, có thể nghe ra trong lời có lời, nói: "Ý của em là em là cháo?"


Viêm Cảnh Hi sợ hắn hiểu lầm, mắt cong lên, cười nói: "Ý của tôi là, vận may của anh không tốt, gặp phải một người phụ nữ không hiểu được quý trọng của anh, nhưng mà sau này sẽ gặp được, hơn nữa, anh ưu tú như vậy, nổi bật như vậy, đúng không?"


Lục Hựu Nhiễm nghe của cô nịnh hót, rất có kiên trì nghe tiếp, hỏi: "Vậy em coi trọng tôi sao?"


Viêm Cảnh Hi sợ dẫn dắt phương hướng, ôn tồn nói: "Tôi có lẽ vẫn chưa thông suốt, thế nhưng không có nghĩa là Lục thiếu gia không có mị lực, Vương Ngọc Phỉ lần trước, còn có Viêm Nhị, không phải đều đổ rạp dưới quần tây của anh sao? Cho nên, chỉ cần anh có kiên trì, cuối cùng sẽ đợi được người phụ nữ toàn tâm toàn ý cùng anh làm bạn sống quãng đời còn lại."


Lục Hựu Nhiễm cười xì một tiếng, nghiêng mắt, giọng nói lạnh mấy phần, "Thì ra em đang vì bản thân nên mới nói khách sáo như vậy, vì sao em không được?"


Viêm Cảnh Hi giúp Lục Hựu Nhiễm khử trùng xong, vặn mở một chai thuốc khác, vẩy lên người Lục Hựu Nhiễm.


Lục Hựu Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt lạnh như băng trừng Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi sợ, giơ lên lọ thuốc đến bên mặt, nói: "Này, sẽ có chút đau, nhanh thôi, anh nhịn một chút."


Cô thu lọ thuốc thu lại, lấy băng cá nhân ra băng lên vết thương cho anh ta.


Đại công cáo thành.


"Được rồi." Viêm Cảnh Hi từ phía sau anh đi lên, dặn dò: "Hôm nay tắm thì cố gắng tránh đụng tới vết thương sau lưng, ngày mai đóng vảy thì tốt rồi. Còn có viên tiêu viêm, hôm nay anh tốt nhất uống trước khi ngủ, mau khỏi."





Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm của mặt bên của cô, giọng điệu mệnh lệnh nói: "Trả lời, vì sao em không được?"


Động tác trên tay Viêm Cảnh Hi dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, nghiêm túc nói: "Cái đó, thời gian tôi và anh quen nhau cộng lại cũng sẽ không vượt quá nửa tháng, có từng thấy ai mới nửa tháng đã yêu một người? Còn có, trước kia không anh vì để cho tôi rời khỏi nên cố ý phát sinh quan hệ với Viêm Nhị sao? Đổi vị trí suy nghĩ, anh cảm thấy tôi có lí do thích anh sao?"


Lục Hựu Nhiễm bình tĩnh nhìn Viêm Cảnh Hi, con ngươi lạnh lẽo sâu thẳm.


Viêm Cảnh Hi bị anh ta nhìn chột dạ, bụng ùng ục ùng ục vang lên.


Buổi trưa cô ở nhà Lục Diệu Miểu vốn ăn không no, cơm chiều lại không ăn, đói bụng.


Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm hơi mềm một ít, "Tôi gọi một bàn đồ ăn, ai bảo em không ăn, đáng đời."


"A." Viêm Cảnh Hi rất buồn cười, cho anh ta gọi một bàn đồ anh, dưới loại tình huống đó, nhìn Phùng Như Yên, cô có ăn cũng không tiêu hóa được. "Tôi giảm béo. Buổi tối không ăn, có thể gầy một cân, cái đó, " Viêm Cảnh Hi trở lại chuyện chính, nhướn một bên mày, ôn tồn nói: "Hi vọng Lục thiếu gia suy nghĩ thật kỹ một chút, tôi sẽ chúc phúc anh tìm được một cô gái thuộc về anh, đơm hoa kết trái, mãi hạnh phúc."


Lục Hựu Nhiễm khóa lấy Viêm Cảnh Hi, mím môi, không nói lời nào.


Viêm Cảnh Hi nhìn không thấu Lục Hựu Nhiễm đang suy nghĩ gì, sợ để lộ nhiều thứ, cầm túi mình lên, nói; "Vậy ngủ ngon, chúc anh mộng đẹp nha."


Viêm Cảnh Hi nói xong, liền xoay người đi vào căn phòng thứ hai, khóa cửa lại.


Đồ dùng trong phòng rất đơn giản, có một phòng vệ sinh bên trong, một cái giường, hai tủ đầu giường, một cái tủ dài, trên giường rất ngăn nắp sạch sẽ, cái gì cũng không có.


Viêm Cảnh Hi mở ngăn tủ, bên trong tủ có đệm chăn, ga giường.


Cô lấy ra một cái chăn, mở cửa, Lục Hựu Nhiễm đang tắm, sau khi cô thả xuống, lại xoay người đi vào phòng, khóa cửa lại.


Không giặt đồ, dứt khoát không tắm, bẩn một ngày, ngày mai về túc xá sớm một chút, ở trong túc xá tắm rửa.


Viêm Cảnh Hi vừa mới nằm ở trên giường, di động vang lên, cô thấy là của Chu Gia Mẫn, trả lời.


"Cảnh Hi, bây giờ cậu đang ở đâu? Giáo sư Lục tìm cậu khắp nơi, tớ thấy thầy ấy sắp báo cảnh sát kìa, cậu có nên gọi cho thầy ấy một cú điện thoại không?" Chu Gia Mẫn lo lắng hỏi.


"Không cần, tớ và anh ta hẳn là xong rồi, sáng mai liền đến chỗ cậu, ngày mai lại nói đi, nếu như anh ta lại gọi điện thoại cho cậu, cậu nói tớ rất tốt, nói anh ta không cần tìm." Viêm Cảnh Hi thản nhiên nói.


"Các cậu trước đó không phải còn rất tốt sao?" Chu Gia Mẫn không hiểu hỏi.


"Ha." Viêm Cảnh Hi cười khẽ một tiếng, "Anh ta và người phụ nữ khác sắp kết hôn, cứ như vậy đi, tớ muốn ngủ." Viêm Cảnh Hi nói, cúp điện thoại, đem di động đặt bên cạnh gối, nghĩ đến Lục Mộc Kình, phát hiện trong lòng còn có một chút đau đớn không mong đợi, nhàn nhạt, nhợt nhạt, không sâu, thế nhưng, vẫn là đã tới.


Viêm Cảnh Hi lật một người, di động lại vang lên, cô nhìn thấy là một chuỗi số dài, hoài nghi trả lời.


"Alo." Viêm Cảnh Hi mở miệng.


"Em bỏ tôi vào danh sách đen?" Giọng nói ấm nhuận của Lục Mộc Kình thông qua di động truyền tới.


Viêm Cảnh Hi hơi dừng lại một chút, rũ mi, giống như cánh quạt, run nhè nhẹ.