Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn chỉ Hồ Ly kia hồi lâu, mới là lên tiếng: "Là ngươi tạo ra ảo cảnh?"
"Ân, chính là"Chỉ Hồ Ly cũng không phủ nhận, gật đầu nhỏ nói.
"Vì sao?"
"Chỉ là muốn cho ngài biết một chút về ta, biết đâu......mà thôi vậy"Ánh mắt nó......sâu không thấy đáy!
"Ồ? biết đâu....?" Đông Phương Thiên Nguyệt nhướng mày, trên người cũng có động tác, đẩy nhẹ cái ôm của Phong Lam Thiên, ngồi thẳng người đến tảng đá bên cạnh.
"Biết đâu ngài lại là nhất kiến chung tình với ta a" Bạch Hồ Ly nữa đùa nữa thật nói.
Đông Phương Thiên Nguyệt không có phản ứng gì, nhưng là Phong Lam Thiên bên cạnh sớm đã đen mặt, gương mặt đầy hắc tuyến nhìn chằm chằm vào chỉ Bạch Hồ, gằn giọng:
"Có nhất kiến chung tình cũng nên là đối ta nhất kiến chung tình, như thế nào có thể phải lòng tao Hồ Ly yếu ớt nhà ngươi! ta như thế này mĩ, nàng lại còn chưa muốn, huống chi là ngươi tao Hồ Ly"
Một tiếng là tao Hồ Ly lại hai tiếng cũng là tao Hồ Ly, Đông Phương Thiên Nguyệt có chút khó nhịn cười, buồn cười nhìn nhìn Phong Lam Thiên.
Tên này lúc ăn giấm, phá lệ khả ái a!
Phong Lam Thiên không có nhận ra mạt ý cười trong mắt Đông Phương Thiên Nguyệt, cũng không có nhận ra tới bộ dáng của hắn bây giờ có bao nhiêu là phúc hắc, chỉ trừng mắt cảnh cáo nhìn chăm chăm chỉ Bạch Hồ.
Quả nhiên tính Hồ Ly mà! bất quá, câu dẫn ai có thể, tuyệt không được là nương tử của Phong Lam Thiên hắn đã định!
Đông Phương Thiên Nguyệt mạt ý cười lại càng lan, nhìn tiểu Hồ Ly nói:
"Ngươi là cái gì danh?"
"Ta là gọi Bạch Hoàng nha"
"Ảo Cảnh trung khi đó, ta thấy ngươi có thể biến nhân loại bộ dáng, bất quá ta còn chưa nhìn rõ, bây giờ ngươi liền thử thử ta xem, biết đâu thuận mắt, liền có thể là cái kia ngươi nói nhất kiến chung tình a"
Phong Lam Thiên bên cạnh đen mặt, cường thế mà ôm chặt nàng vào lòng ngực hắn, tà tứ nói nói:
"Nàng nghĩ hắn sẽ là so ta tuấn mĩ?"
"Không, ngươi là cái yêu nghiệt, hẳn là sẽ không có cái so ngươi tuấn mĩ nhan, bất quá.......!ta nhưng không phải cái nhan khống" Đông Phương Thiên Nguyệt đẩy ra cái ôm của Phong Lam Thiên, nhưng hắn ôm quá chặt, nàng liền không phản kháng nữa, mặc kệ hắn ôm.
"Vậy sao? nhưng là khi nãy nàng nói nếu là thuận mắt, đây chẳng phải là cái nhìn nhìn nhan giá trị sao?" Phong Lam Thiên mặt đầy tà tứ, khoé môi hơi nhếch.
Bất quá, hắn nhưng không có nhận ra trọng điểm của câu Đông Phương Thiên Nguyệt vừa nói, ý nàng chẳng phải là đang nói, với nàng hắn là soái nhất sao?
Tất cả những người khác đều hiểu ý nghĩa ngầm của câu nói đó, chỉ riêng Phong Lam Thiên là không.
Phong Lam Thiên vì ghen mà ngốc luôn rồi!
Bạch Hoàng nhìn đến hai người thân cận, trái tim lại nhói, cảnh tượng này, sao quen quá.......!
Ánh mắt nó lại ngập tràn hồi tưởng cùng đau thương không rõ ràng.
Đông Phương Thiên Nguyệt vốn là chú ý đến nó, trong lòng có chút không hiểu rõ, chỉ là không nói ra, cũng là thu lại mạt ý cười trong mắt, gương mặt trở lại lạnh nhạt biểu cảm vốn có.
"Lam Thiên, buông tay ra!" không biết từ khi nào, lại đổi thành Lam Thiên?
Nghe đến nàng gọi hắn Lam Thiên, trong lòng liền như mở hội, cuối cùng nàng cũng đã không còn gọi hắn xa cách như trước, bất quá Phong Lam Thiên không chút nào nới lỏng tay, hai tay như cũ ôm chặt nàng, hắn là luyến tiếc không nỡ a!
"Có buông không?" Đông Phương Thiên Nguyệt tròng mắt trắng dã đảo một vòng, thấp xuống giọng nói.
"Buông" Phong Lam Thiên cuối cùng nới lỏng tay, buông ra nàng cơ thể, lại giả vờ cô đơn yếu đuối, nhỏ bé mỏng manh:
"Nàng không thương ta"
Đông Phương Thiên Nguyệt có chút bất đắc dĩ, chẳng thể ngờ tới hắn còn có một mặt như thế này!
Hàm Nhất chỉ muốn nói một câu: chủ thượng, ngài cần thuộc hạ nhặt giúp liêm sỉ không?1
Như nhìn thấu suy nghĩ hắn, Phong Lam Thiên uy áp, bất ngờ phóng xuất, đ3 xuống nơi Hàm Nhất ngồi.
Cảm nhận luồn áp lực nặng nề, Hàm Nhất tận sâu trong tiềm thức loé lên hoảng sợ sùng bài, cùng là trở lại bộ dáng nghiêm chỉnh.
Khoảnh khắc ban nãy, ngoài hai người họ, chẳng ai biết được.
__________________