“Vậy thì, ở đây là 100 đồng vàng như đã thõa thuận. Và đây là bản hợp đồng.”
Sau khi lướt qua nội dung của bản hợp đồng, cha của Arche gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Không hề do dự, ông nhanh chóng ký tên mình lên giấy da và đóng dấu lên nó với con dấu của gia đình. Động tác thông thạo kia cho thấy đây không phải là lần đầu ông làm điều này.
“Không còn bất kỳ vấn đề nào nữa phải không?”
Hướng mắt vào tờ giấy da đã được trao cho, hắn gật đầu. Nếu Hekkeran và Imina có ở đây, chắc chắn họ sẽ bộc lộ sự bất mãn của họ. Hắn chính là người mà họ gặp ở quán trọ.
Hắn liếc nhìn giấy da một vài lần trong khi chờ đợi. Sau khi xác nhận mực đã hoàn toàn khô, hắn cẩn thận cuộn giấy da lại, và cất nó.
“Vâng, chắc chắn rồi.” Chỉ tay về phía túi tiền xu ở phía trước cha của Arche, người đàn ông hỏi, “Còn cái này, ngài không kiểm tra lại sao?”
“Hơ, ta thấy ổn, ngay cả khi có thiếu một hoặc hai đồng lẻ.”
“Thế à?”
Đối với sự hào phóng ngu ngốc của cha Arche, hắn gật đầu lần nữa.
Lượng tiền xu đã được kiểm chứng từ trước, tất nhiên là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt khi nhìn thấy một gia đình đang ở điểm cuối của sợi dây thừng, vậy mà vẫn có tác phong như thế. Không, số phận của ngôi nhà là kết thúc khi người đàn ông đó trở thành chủ nhân của nó.
Có điều, chính xác là một người như thế này sẽ trở thành một khách hàng tiềm năng.
“Vậy thì, ngài hài lòng với lãi suất thường lệ và thời hạn cho vay, tôi đoán vậy?”
Đối với câu hỏi này, Cha Arche phản ứng theo một cách như thể ông là một người sang trọng và tầng lớp cao cấp mà không nghi ngờ một điều gì.
Hắn gật đầu một lần nữa, cho thấy mình đã hiểu.
“… Nhắc đến mới nói, con gái của ngài vẫn khỏe chứ?”
“Hm?”
Hắn đột nhiên nhớ lại có đến 3 đứa con gái trong gia đình này.
“Tôi đang nói về Arche-san.”
“Ah, Arche hử? Lúc này nó đang ra ngoài kiếm tiền.”
“… Vậy sao?”
Trong khi con gái của mình ra ngoài và kiếm tiền, ông ta đang làm cái quái gì?
Một cái nhìn khinh bỉ xuất hiện một lúc ngắn ngủi trong mắt hắn khi nghĩ về điều này. Hắn thấy thương hại cho cô gái khi có loại cha như thế này.
Hắn không phải loại không có cảm xúc.
Tuy nhiên, chuyện quan trọng của hắn vẫn là việc thu hồi số tiền đã cho vay trước đây cùng lãi suất, và đảm bảo chu kỳ của việc cho vay và trả nợ được tiếp tục. Cho nên hắn không hề bận tâm đến việc can thiệp vào chuyện gia đình người khác.
“Chỉ vì mới kiếm được chút tiền, nó đã bắt đầu trở nên ngạo mạn.”
Hắn cau mày khi nghe tiếng lầm bầm khó chịu từ cha của Arche. Sau tất cả, nếu có một tình huống rắc rối phát sinh, nó có thể gây ra sự chậm trễ trong việc trả lãi. Nếu có thể, hắn muốn tình hình hiện tại kéo dài càng lâu càng tốt. Vì thế, hắn không thể không hỏi.
“Có chuyện gì xãy ra sao?”
“Không, không có gì to tát cả. Chỉ là con gái ngu ngốc của ta dường như quên mất nghĩa vụ của mình đối với đấng sinh thành và trở nên thiếu tôn trọng.”
“Nếu là chuyện này…”
“Thật là! Phải để cho nó biết được sự xấc xược của nó! Ta cần phải dạy cho nó tất cả những gì của một quý tộc.”
Hắn nuốt vào trong phần còn lại của những gì hắn muốn nói. Tuy nhiên, hắn không thể không thốt ra một lời bình.
“Thật đúng là rắc rối.”
“Chắc chắn là vậy rồi. Một đứa con gái ngu ngốc…”
Hắn cố tình bỏ qua ông ta đang nói về ai và cố nghĩ là cha Arche đang nhầm lẫn tự nói chính mình, mà kết quả dẫn đến những lời lầm bầm nhiều hơn, và nhiều hơn nữa.
Một trăm đồng vàng là một khoản tiền đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, với tốc độ tiêu xài của cha Arche, ông sẽ sớm tiêu sạch chúng. Nếu điều đó xảy ra, có khả năng ông sẽ lại đi vay thêm. Hắn đã quyết định sẽ không cho vay tiếp cho đến khi khoản tiền vay trước được hoàn trả.
Hắn liếc nhìn xung quanh căn phòng.
Những gì hắn thấy là một căn phòng đầy đồ trang trí và nội thất sang trọng. Khi trường hợp tồi tệ nhất xảy ra, hắn có thể thu hồi được khoản cho vay, ngay cả khi hắn buộc phải bán chúng.
Hắn cúi xuống để che giấu suy nghĩ của mình.
“Cuối cùng, không phải kỳ lạ đối với con gái cả của gia tộc Furt đang làm công việc nhơ bẩn sao? Bạn của nó đều là một lũ xuất thân tầm tường, bọn chúng có thể sẽ lây tính thô tục cho nó.”
“…Thế sao?”
Hắn suy nghĩ cặn kẽ về hai người mà hắn gặp trong quán trọ, và cuối cùng trả lời lại. Có lẽ là do hiểu lầm giọng điệu từ câu trả lời của hắn, cha Arche nhanh chóng nói thêm lần nữa.
“Muu, không có nghĩa là tất cả dân thường đều như thế. Chủ yêu là ta đang nói đến những kẻ được gọi là mạo hiểm giả.”
“Có lẽ vậy.”
“Đúng chứ? Con gái ta bắt đầu nổi loạn là vì chúng. Ta sẽ phải trừng trị nó thật thích đáng. Sau cùng thì đó là lẽ tự nhiên khi một đứa con gái phải nghe lời cha nó. Nó còn phải đợi thêm mười năm nữa nếu muốn lên lớp ta.”
Một cái nhìn sau chót vào người cha buồn rầu, hắn đứng dậy.
“… Dù sao thì tôi cũng phải đi gặp khách hàng tiếp theo. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn trong lần tới. Tôi mong ngài sẽ trả đúng hạn.”
♦ ♦ ♦
“Khi nào Onee-sama trở về?”
“Có lẽ sẽ lâu hơn một chút?”
Trong một căn phòng nào đó, bằng cách sử dụng cái giường như một chiếc ghế, hai cô bế ngồi sát cạnh nhau. Đặc điểm gương mặt họ là y hệt nhau.
Một mảng nhẹ của màu đỏ có thể thấy trên gò má, làm cho hai cô bé như những thiên thần nhỏ. Hai cô bé có gương mặt thanh tú rất giống chị gái của mình. Một điều chắc chắn có thể đoán được là vẻ đẹp hai cô bé sẽ sớm nở rộ trong 20 năm tới.
Trang phục của hai cô bé là một chiếc váy trắng thuần khiết mà không có lấy một nếp nhăn. Đôi chân trắng nhỏ nhắn như treo lơ lửng phía dưới, hai cô bé vu vơ đá vào không khí với những tiếng ‘pa-ta’ ‘pa-ta’.
“Thật không?”
“Thật mà…”
“Là vậy sao?”
“Là vậy đó…”
“Khi Onee-sama trở về, chúng ta sẽ chuyển đi phải không?”
“Đúng thế…”
Hai cô bé cười hạnh phúc. Họ hiểu biết rất ít về ý nghĩa của việc chuyển đi, nhưng họ biết điều đó có nghĩa là Onee-sama yêu dấu của họ sẽ không còn đi xa nữa. Đó nguyên nhân là hai cô bé phấn khích đến như vậy.
Chị của hai cô bé— Arche, thường phải rời khỏi nhà trong một thời gian dài. Mặc dù hai cô bé không biết chị mình đang làm những gì, họ hiểu rằng đó là một cái gì đó quan trọng. Đó là lý do tại sao hai cô bé không bao giờ bày tỏ bất mong muốn cá nhân vào với Arche. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, hai cô bé không thể đòi hỏi nhưng vẫn mong muốn người chị dịu dàng có thể chơi cùng họ nhiều hơn.
Đúng vậy, hai cô bé yêu Arche rất nhiều.
Cô là một người chị dịu dàng, am hiểu và có trái tim ấm áp.
“Onee-sama, vẫn chưa đến…”
“Vẫn chưa đến nhỉ…?”
“Thật là mong đợi quá, Kuuderika?”
“Un, rất mong đợi, Uleirika.”
“Muốn đọc cùng với onee-sama …”
“Muốn ngủ cùng với onee-sama …”
“Kuuderika xảo quyệt quá đi …”
“Uleirika cũng rất xảo quyệt…”
Hai cô bé nhìn nhau và một nụ cười bắt đầu hình thành trên gương mặt hai cô bé, dần dần biến thành các thanh âm dễ thương của tiếng cười.
“Trong trường hợp đó, Kuuderika có thể tham gia, chúng ta cùng với Onee-sama!”
“Un, Uleirika cùng nhau, chúng ta cùng với Onee-sama!”
Hai cô bé mỉm cười lần nữa, mong chời những niềm vui và tương lai thú vị đang chời đón hai cô bé.