Mạc Y Nhiên được Cố Thừa Duật đưa tới bệnh viện, Vân Vy đứng bất động hồi lâu rồi cũng đi theo.

Lúc này ngoài hành lang chỉ có mình Vân Vy và Cố Thừa Duật, cả hai không nhìn mặt nhau, cũng không nói gì với nhau cả. Thỉnh thoảng Vân Vy lén liếc trộm Cố Thừa Duật một cái, chỉ thấy Cố Thừa Duật đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt lại.

Vân Vy hít một hơi thật sau rồi chậm chạp bước tới trước mặt Cố Thừa Duật. Vốn dĩ cô có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn rồi cô lại không biết nên nói gì nữa.

Vân Vy cắn môi, thất thần ngước lên nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu:

- Cô ấy sẽ không sao đâu.

Cố Thừa Duật lúc này mới di chuyển tầm mắt tới người Vân Vy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. Vân Vy không né tránh, cô cũng nhìn Cố Thừa Duật. Sau hơn 10 tháng không gặp, hình như người đàn ông này lại thay đổi rồi. Trên người hắn toả ra hàn khí lạnh lẽo khiến cho người khác muốn lại gần nhưng lại không dám.

Nhưng dường như là cô đang muốn ngắm nhìn hắn thêm chút nữa, cho dù thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lẽo tựa như người dưng.

Cố Thừa Duật quay sang chỗ khác không nhìn cô nữa, hắn chỉ cất giọng trầm thấp:

- Sao cô biết là cô ấy không sao?

- Là bởi vì...

Vân Vy vốn đang định giải thích thì lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước tới với nét mặt cực kì nghiêm túc. Cố Thừa Duật hoàn toàn phớt lờ Vân Vy, đứng lên bước về phía bác sĩ:

- Cô ấy không sao chứ?

- Hazz, Mạc tiểu thư đã bị xảy thai rồi, hơn nữa còn mất máu rất nhiều nữa...

Câu nói của bác sĩ khiến cho Cố Thừa Duật phẫn nộ, một giây sau hắn mới quay lại nhìn Vân Vy:

- Cô biết mình nên làm gì rồi chứ? Tự giác đi.

Cả người Vân Vy khẽ run lạnh, cô không ngờ rằng Cố Thừa Duật lại dễ dàng tin lời của vị bác sĩ này như vậy. Vốn dĩ là cô định nói với hắn là Mạc Y Nhiên căn bản không hề mang thai. Khi nãy cô đẩy cô ta ngã xuống bằng một lực rất mạnh nhưng chẳng thấy có một vết máu gì cả. Bây giờ bác sĩ lại bảo cô ta mất nhiều máu ư? Muốn qua mặt ai đây?

Vân Vy quay sang chỗ khác:

- Em không làm, cô ta làm thì cô ta tự chịu.

- Vân Vy, đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh.

Cố Thừa Duật bước tới kéo tay Vân Vy, muốn lôi cô vào bên trong. Vân Vy giãy giụa, ra sức giải thích:

- Cô ta chỉ nói dối anh thôi, đừng có tin cô ta, vốn chẳng có đứa bé nào cả.

- Câm miệng, nợ máu phải trả máu. Vào hiến máu nhanh lên.

Cố Thừa Duật hoàn toàn không để tâm tới những lời nói của Vân Vy, hắn thẳng thừng lớn tiếng với cô. Trái tim Vân Vy như vừa bị đâm một nhát, cô hoàn toàn đứng bất động lại. Cố Thừa Duật lúc này mới buông tay cô ra.

- Muốn giở trò gì?

Vân Vy vẫn đứng yên, lát sau cô mới ngước mắt lên nhìn Cố Thừa Duật, nhưng đôi mắt bi thương của cô đã ngấn nước:

- Anh...thà tin cô ta chứ không tin em?

- Cô là gì của tôi mà tôi phải tin cô?

Cố Thừa Duật nhẫn tâm đâm thêm một nhát vào tim cô, Vân Vy đau đớn tựa như muốn chết đi sống lại. Hơn 10 tháng mới gặp lại nhau, cô không hề muốn cãi nhau với hắn chút nào. Cô chỉ muốn nói một số thứ rồi sẽ nhanh chóng rời đi thôi mà. Nhưng tại sao ông trời lại không muốn để cho cô yên ổn? Tại sao cứ phải gặp nhau rồi cãi nha chứ? Cô thực sự mệt mỏi lắm rồi.

Vân Vy gạt nước mắt đi, cô cười thê lương:

- Em biết rồi.

Cô như người vô hồn, bước từng bước nặng nề vào bên trong phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Cố Thừa Duật lúc này mới từ từ ngồi xuống ghế. Trái tim hắn đau âm ỉ...

Vũ Luận đứng bên cạnh thấy cảnh này, anh ta không thể nhịn được tò mò nữa nên to gan hỏi:

- Thiếu gia, vì sao anh lại phải làm vậy. Rõ ràng là hôm qua anh đã rất lo lắng rồi cấp tốc đi cứu Vân tiểu thư cơ mà...

- Câm miệng đi.

Cố Thừa Duật lạnh lùng cắt ngang lời nói của Vũ Luận, sau đó ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta:

- Về sau không được phép nhắc tới chuyện đó nữa.

...

Vũ Luận trở về thì nghe Tiểu An nói Vân Vy tới đây gặp thiếu gia, anh ta lập tức cảm thấy chuyện này có vấn đề. Anh bảo Tiểu An gọi điện cho thiếu gia rồi bản thân bí mật đi theo Ôn Hằng. Không ngờ Vũ Luận chứng kiến được bộ mặt thật của Mạc Y Nhiên. Vốn dĩ ngay từ lâu anh đã nghi ngờ Mạc Y Nhiên rồi.

Nhưng ở đây toàn là người của Mạc Y Nhiên, Vũ Luận không dám manh động nên chỉ lẳng lặng quan sát.

Cố Thừa Duật đang họp thì có điện thoại gọi tới, hắn dừng cuộc họp một lúc rồi nghe điện thoại. Đầu dây bên kia Tiểu An gấp gáp kể lại sự việc cho Cố Thừa Duật nghe, bao gồm cả việc Tiểu An vừa thấy một nhóm đàn ông lạ mặt bước vào biệt thự nữa.

Cố Thừa Duật nghe xong, không nói gì mà lập tức rời khỏi cuộc họp. Hắn gọi trực thăng riêng của mình, cấp tốc quay trở lại thành phố S.

Còn Vũ Luận, thấy bọn họ lôi Vân Vy đi thì cũng lái xe bám theo. Không ngờ lại đụng phải xe của Hắc Khải cũng đang bám theo. Cả hai giẳng co được một lúc rồi Vũ Luận cũng là người chiến thắng và lao về phía trước. Hắc Khải cũng nhanh chóng bám theo đuôi Vũ Luận.

Trước đó Vũ Luận cũng đã gửi địa chỉ cho Cố Thừa Duật rồi. Vì tranh chấp với Hắc Khải hồi lâu nên Vũ Luận cũng bị chậm trễ.

Cố Thừa Duật tới nơi, hắn tự mình xông vào và thấy cảnh Vân Vy đang nằm dưới đất, cô giãy giụa thở dốc. Cố Thừa Duật lập tức xông tới đánh nhau với đám lưu manh, vốn dĩ đám người này chẳng là đối thủ của hắn. Hắn tự mình cũng có thể đánh nhau được. Nhưng bọn chúng dùng vũ khí nên Cố Thừa Duật vẫn không tránh khỏi việc bị thương ngoài ý muốn.

Cố Thừa Duật xử lí xong đám lưu manh thì mới quay sang Vân Vy, mặc kệ vết thương trên tay của mình. Cô lúc này đã mất ý thức, cả người khó chịu vô cùng. Cố Thừa Duật liền ôm cô, lo lắng vô cùng:

- Mau tỉnh táo lại đi, này...!

Vân Vy lờ đờ mở mắt ra nhìn Cố Thừa Duật, khoé môi cô khẽ cong lên nở nụ cười mê hoặc. Cô nói lan man:

- Cố Thừa Duật, anh tới rồi sao? Hay là em đang hoa mắt?

Cố Thừa Duật điên tiết, cô có biết là dáng vẻ này của cô nguy hiểm thế nào không hả? Nhất là đối với hắn.

- Tỉnh táo lại coi!

Vân Vy lắc đầu như đứa trẻ:

- Không, em không muốn tỉnh lại. Em chỉ muốn anh thôi, muốn anh thôi...

Cô áp hai tay lên má hắn, lớn mật rướn người lên cưỡng hôn hắn. Cố Thừa Duật bất ngờ trước hành động của Vân Vy, nhưng hắn cũng không nỡ cự tuyệt cô.

Hắn giữ chặt gáy cô, biến bị động thành chủ động. Vân Vy vui vẻ vòng tay qua cổ hắn, đáp trả lại nụ hôn điên cuồng như gió bão. Đúng lúc đó có tiếng còi xe ô tô.

Cố Thừa Duật lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, lập tức đẩy Vân Vy ra. Vũ Luận và Hắc Khải hốt hoảng chạy tới thì đã thấy cảnh Cố Thừa Duật đang ôm Vân Vy, tư thế hết sức mờ ám.

Cố Thừa Duật không giải thích nhiều, lập tức bế Vân Vy lên rồi bảo Vũ Luận thuê một phòng khách sạn. Hắc Khải không yên tâm nên cũng đi theo.

Sau khi tới khách sạn, Cố Thừa Duật bảo bọn họ đứng ngoài chờ, Hắc Khải không chịu nhưng bị Vũ Luận ngăn lại:

- Vân tiểu thư bị trúng thuốc nguy hiểm đến tính mạng, nếu còn chậm trễ thì anh chịu hậu quả đó.

Hắc Khải đành để cho Cố Thừa Duật bế Vân Vy vào phòng. Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, trong lòng Hắc Khải vô cớ khó chịu.

Cố Thừa Duật ném Vân Vy xuống bồn tắm ngâm nước hồi lâu. Cô lúc này cũng đã thiếp đi, hoàn toàn không biết gì cả. Xong xuôi hắn tự mình thay lại quần áo cho cô, sau đó mới lặng lẽ rời đi.

Hắc Khải liền nắm chặt vai của Cố Thừa Duật:

- Anh sẽ không nhân cơ hội mà lợi dụng cô ấy chứ?

Cố Thừa Duật chỉ nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Hắc Khải:

- Phiền anh chăm sóc cô ấy, tôi đi đây.

...

Cố Thừa Duật liếc xuống nhìn vết thương mình đã tự băng bó lại, rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

"Tôi làm vậy chỉ là muốn cảnh cáo em, từ giờ hãy tránh xa tôi ra. Cái đồ ngu ngốc, Mạc Y Nhiên nói thế mà cũng nghe theo mà tới tận đây gặp tôi. Nếu tôi mà tới muộn một bước, có lẽ em đã..."

Cố Thừa Duật nghĩ tới đây, trong lòng khó chịu vô cùng. Hắn vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.

Chết tiệt thật!

Để cô hiến máu coi như là trừng phạt cô một chút, để cô nhớ rõ ngày hôm nay thì cô mới không dám tái phạm nữa. Lớn thế rồi mà vẫn chưa thể tự lập được, lại dễ dàng tin người như vậy? Cô cứ như vậy, sao hắn có thể an tâm được đây?