“Rốt cuộc hai anh là ai?!”
Hà Tư Thu sầm mặt xuống, đang định bước tới thì có một người nhanh hơn cô ta, đứng chắn trước mặt cô ta.
“Mày có biết người đứng trước mặt mày là ai không?”
“Nếu ở trong đất liền, có thể tổng chỉ huy bộ đội biên phòng Đường Tu cũng có sức uy hiếp, nhưng nơi này là thành phố Vịnh!”
“Chỉ cần một câu nói của vua cá cược, cho dù Đường Tu đích thân tới đây thì cũng phải nể mặt”.
Vừa nói, hắn ta vừa vươn tay ra chỉ vào đầu Hạng Tư Thành: “Mày nghe cho kỹ đây, đây không phải chỗ để mày ra oai.

Tao cóc cần biết mày là ai, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó cầm rác rưởi của mày cút ra khỏi biệt thự nhà họ Hà!”
“Ra oai?”
Hạng Tư Thành nở nụ cười, quả thực đây không phải nơi để anh ra oai, bởi vì cái biệt thự nhà họ Hà cỏn con này còn chưa đủ tư cách!

Hạng Tư Thành từ tốn nói.
Dương Phong cảm thấy nực cười, hắn ta lại dí tay thêm hai phát: “Tao thích chỉ đấy, mày làm gì được tao?!”
Rắc!
Tiếp đó là một tiếng thét thảm thiết vang tận trời xanh.

Ngón tay của Dương Phong cong vẹo hẳn đi.

Trên mặt Liệt Long không có một biểu cảm nào cả, anh ta giật cánh tay của hắn ta lại rồi quăng đi hơn hai mét.

Đầu Dương Phong đụng vào bàn, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chỉ dùng một cánh tay mà có thể quăng được một thân thể không dưới một trăm cân đi hơn hai mét, con người có thể có sức lực kinh khủng đến thế sao?
Vừa rồi còn có người âm thầm trào phúng Hạng Tư Thành và Liệt Long không biết điều, nhưng bây giờ không ai dám nói một câu nào nữa.
“Rốt cuộc anh là ai?!”
Hà Tư Thu không phải kiểu người chỉ biết chơi bời lêu lổng như Hà Thiên Long, giờ phút này, cho dù có ngốc đến mấy thì cô ta cũng biết Hạng Tư Thành tới không phải để tặng quà.
Nhưng cô ta nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được trong thành phố Vịnh bây giờ có ai to gan tới mức dám đến nhà họ Hà gây chuyện, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết sao?
Nghĩ vậy, ánh mát của Hà Tư Thu trở nên lạnh lùng, nói với vẻ mặt cao ngạo già dặn: “Tôi cảnh cáo anh, tuổi trẻ có thể bồng bột, nhưng dám gây chuyện trong ngày thượng thọ trăm tuổi của ông nội tôi thì cẩn thận anh không ra khỏi cửa nhà họ Hà được đâu!”
Nụ cười trên khóe môi Hạng Tư Thành càng rõ rệt hơn.

Anh kéo một chiếc ghế tới, tùy ý ngồi xuống đó, hai chân vắt chéo, cười nói như chủ nhà: “Trên khắp cả nước, chẳng có cánh cửa nào mà Hạng Tư Thành này không đi qua được hết!”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của Hà Nham Ung và Hà Tư Thu ngưng tụ lại.

Người này là Hạng Tư Thành?
Những khách khứa còn lại nghe thấy cái tên này đều không hiểu ra sao.
“Vậy cháu trai tôi đâu?”
Ánh mắt của Hà Nham Ung trở nên ngưng trọng, ông ta trầm giọng hỏi.

Hạng Tư Thành xuất hiện ở đây, vậy Hà Thiên Long mà ông ta cử tới thành phố Thiên Hải đang ở đâu?
“Hắn ấy hả…”
Hạng Tư Thành cười ha ha: “Vừa rồi tôi nói rồi mà, đừng vội, người một nhà các người sẽ được đoàn tụ nhanh thôi!”
Hà Nham Ung vỗ mạnh vào xe lăn, mặc dù đã trăm tuổi rồi, nhưng vì là người có quyền cao chức trọng suốt nửa đời người, sự uy nghiêm đã khắc vào trong xương cốt.
Ông ta nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt âm trầm và lạnh lùng: “Tôi không ngờ cậu lại to gan như thế, dám xuất hiện ở thành phố Vịnh!”
“Ông mà cũng xứng ấy hả?”
Hạng Tư Thành thảnh thơi cười một tiếng, vẻ mặt rất nhởn nhơ.
Hà Tư Thu trầm mặt vỗ tay, sau đó, mười mấy người áo đen đô con xộc vào, bao vây Hạng Tư Thành.

Bầu không khí như bị đóng băng.
Nơi này là thành phố Vịnh, chỉ một câu nói của Hà Nham Ung là Hạng Tư Thành tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi đây được.
“Thằng nhóc, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng”.
“Tôi cũng có một câu muốn hỏi ông”.
Hạng Tư Thành nhìn ông ta bằng ánh mắt âm u: “Ông có biết kết cục khi động đến vợ con tôi không?”
Thấy thế, Hà Nham Ung không nói nhiều nữa.

Ông ta vung tay lên, mười mấy người đàn ông đô con kia đồng loạt xông về phía Hạng Tư Thành, điệu bộ hung hăng ấy như muốn xé anh ra làm hai.
Hạng Tư Thành chẳng hề sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn không thay đổi chút nào, anh chậm rãi nói: “Không cần các người nương tay!”
Shhhh!.