Nguyễn Phong đỡ Lam Ngọc Anh ra khỏi câu lạc bộ

Bên ngoài gió đêm thổi tới, cô càng dựa sát vào lòng anh ấy hơn, đôi mắt cô đã nhằm lại, chỉ có lông mi đang run rẩy, đèn đường chiếu xuống hai má cô ửng hồng không bình thường.


Anh ấy gọi cô mấy tiếng nhưng không thấy cô trả lời, hai bàn tay buông lỏng nắm chặt thành năm đám.


Nguyễn Phong nhíu mày, chỉ nghĩ cô say rượu.


Anh ấy không khỏi bước nhanh hơn đi tới chỗ đậu xe, anh ấy mở cửa ghế phụ, cẩn thận đặt cô ngồi vào, khi anh ấy đang cài dây an toàn thì bỗng truyền đến tiếng hai xe va chạm vào nhau.


Nguyễn Phong quay đầu, quả nhiên có ai đó đụng vào đuôi xe.


Sau đó, một người trẻ tuổi mặc âu phục phẳng phiu bước xuống chiếc xe Bentley, nhìn có vẻ có tri thức, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi anh, lúc quay đầu xe không cẩn thận đúng phải xe của anh!”

Nguyễn Phong đành bước tới kiểm tra đuôi xe với anh ta.


Không quá nghiêm trọng, người đó đã kịp thời thắng lại, chỉ có một vết trầy sơn nhỏ.


Sau khi chụp ảnh và giải quyết xong thì Nguyễn Phong quay trở lại xe thì Lam Ngọc Anh ngồi ghế phụ đã biến mất.


Hoàng Trường Minh nhấn ga cỡ, lướt qua hai bên đèn đường.
hết

Lam Ngọc Anh lại ngồi trên ghế lái đã thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu dựa sát vào anh.



Anh vừa đưa tay đẩy cô ra thì cô lại dính sát vào, hơn nữa còn chặt hơn lúc trước, cô ôm cánh tay anh, cách một lớp áo khoác âu phục cô cọ mặt lung tung lên đó, ý thức đã bat dau tan rã.


Cổ họng Hoàng Trường Minh càng khô nóng thì cơn giận càng lớn.


Anh cứ nghĩ đến việc nếu anh không trùng hợp xuất hiện ở câu lạc bộ thì cô sẽ đi với Nguyễn Phong!

Nếu anh chậm nửa bước thì dáng vẻ này của cô sẽ xuất hiện trước mặt một người đàn ông khác, anh càng nghĩ thì ngọn lửa trong lòng xông thẳng lên đầu, cơ bắp nổi gân xanh lên.


Điện thoại trong túi xách rung lên liên tục.


Hoàng Trường Minh lấy ra, anh nhìn thấy màn hình hiển thị “Nguyễn Phong” thì hừ lạnh một tiếng.


Anh dùng ngón tay thon dài dứt khoát cúp máy, anh liếc cô một cái, còn tiện tay gửi một tin nhắn.


Lúc này ngọn lửa đã thiêu đốt cơ thể Lam Ngọc Anh, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.


Cô chỉ biết làm theo bản năng, nửa người dính chặt vào anh mới khiến cho ngọn lửa nóng rực ấy giảm bớt đi một chút.
Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Cảm xúc mềm mại trên cơ thể ngày càng rõ ràng, Hoàng Trường Minh năm chặt tay lái, vì chịu đựng nên mu bàn tay nổi lên gân xanh.


Anh nhìn xung quanh, chạy qua vạch đôi màu vàng về phía khách sạn đối diện.


Chiếc Land Rover đầu trước cửa khách sạn, Hoàng Trường Minh xuống xe bế cô lên, anh ném chia khóa cho phục vụ rồi bước vào trong.
"Ting!"

Hoàng Trường Minh quẹt thẻ phòng, đá cửa phòng ngủ ra.


Lam Ngọc Anh bị ném lên giường, cô cuộn tròn như con tôm, khi anh quỳ một chân xuống bên cạnh thì cô lập tức dính sát vào cánh tay anh giống như trên xe, khuôn mặt càng ửng hồng hơn.


Giống như lúc đó, cô trầm giọng nhắc lại: “Anh Nguyễn Phong, em thật sự rất khó chịu.
"Em gọi ai!” Hoàng Trường Minh nham hiểm hỏi.
" " Lam Ngọc Anh cụp måt xuống, dường như không nghe thấy.


Đôi mắt Hoàng Trường Minh bỗng u ám, anh nóng nảy kéo cà vạt ra quật xuống bên tại cô

Sau đó anh dùng ngón cái và ngón trẻ nâng cắm cô lên, bởi vì sức ép nên khỏe miệng hơi biến đổi, ngọn lửa bùng lên, anh gần như nghiến răng hỏi: "Lam Ngọc Anh, tôi là ai!

Lam Ngọc Anh ép phải nhìn vào mắt anh, nhưng ý thức vẫn không rõ ràng.


Trong mắt cô mơ màng, hoàn toàn không nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai, cô chỉ liên tục liếm khỏe môi, mặt đỏ bừng, hai tay cổ gắng muốn ôm eo anh.
"Lam Ngọc Anh, tôi hỏi em tôi là ai!"

Hoàng Trường Minh hất tay cô ra, vẫn cố chấp vấn đề này.


Anh lắc lắc Lam Ngọc Anh nên lông mi của cô run rẩy, vẫn vô thức trả lời: “Hoàng Trường Minh...



Giọng điệu bá đạo này, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai?

Cô vừa nói xong ba chữ này thì khỏe môi căng cứng của Hoàng Trường Minh dãn ra không ít.


Lúc này dường như cơ thể Lam

Ngọc Anh đã đến giới hạn, cô chủ động chui vào lòng anh, kéo áo sơ mi của anh như mèo nhỏ, ngửa đầu cố gắng tìm kiếm đôi môi mỏng của anh.


Không giống như đêm đầu tiên, lúc đó cô rất ngây thơ.


Khi cô xông vào phòng anh thì không hiểu gì cả, cũng không biết gì, nhưng bây giờ thì khác, cô dễ dàng gợi hứng thú của anh.


Lồng ngực Hoàng Trường Minh phập phồng lên xuống, không theo một tiết tấu nào.


Anh cần vào tại cô.
"Yêu tinh” Mời bạn đọc tr uyện tại Truyện 88.net

Cả đêm hôm nay không ai ngủ được.


Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh tỉnh dậy.


Cả người cô đều đau nhức, nhất là eo và chân, cô còn nhìn thấy những vết tím xanh.


Cô quần chăn từ từ ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh, những hình ảnh vụn vặt tối qua cũng dần hiện lên trong đầu, đây không phải lần đầu tiên, hoàn cảnh này cũng không xa lạ.


Màn cửa che nắng chưa được kéo ra, chỉ có một lớp màn mỏng màu trắng, có một bóng dáng đứng ở đó, ảnh nắng chiếu lên người càng khiến anh cao lớn.


Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, đường nét trên người anh không quá rõ ràng, cô nghĩ tới chuyện tối qua mình và Nguyễn Phong ra khỏi câu lạc bộ

Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, giọng nói buồn bã: “Anh Nguyễn Phong."


Nguyễn Phong là người đàn ông có giấu ở trong lòng nhiều năm, nếu có thể thì cô sẽ thấy rất may mắn anh đã đưa mình đi.
Nhưng bây giờ cô đã đi theo Hoàng Trường Minh, nếu cô xảy ra quan hệ với Nguyễn Phong thì cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào...
“Em muốn chết sao?"

Một giọng nam lạnh lẽo đột nhiên vang lên giống như cơn gió lạnh thổi vào.


Cả người Lam Ngọc Anh run lên, nhưng trong lòng bằng vui mừng ngắng đầu nhìn qua: "Hoàng Trường Minh?"

Hoàng Trường Minh lạnh lùng quay người lại, đôi mắt u ám khóa chặt cô không buông tha.
“Em thử để tôi nghe thấy em gọi tên người đàn ông khác xem?”

Lam Ngọc Anh đã quấn chăn bước xuống giường.


Cô đi tới trước mặt anh, cơ thể cường tráng và khuôn mặt cương nghị không thô lỗ đập vào mắt cô, mùi thuốc lá trong không khí càng khiến cô chắc chắn người này là anh.


Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, vẫn không dám chắc chắn: “Người tối qua...
là anh sao?" “Sao vậy? Em thất vọng? Hoàng Trường Minh đã bóp nát điều thuốc trong tay, khẽ quát: "Vậy em dám nghĩ là ai!” “Thật sự là anh sao?" Lam Ngọc Anh chớp mất mấy cái.


Cô làm như không nhìn thấy anh tức giận, ánh mắt còn lộ vẻ mừng rỡ.


Hoàng Trường Minh không khỏi nhíu mày, dưới ánh mắt tha thiết của cô thì anh gật đầu.


Từ khi tỉnh dậy đến giờ, sự căng thắng trong lòng Lam Ngọc Anh cũng được buông lỏng, thậm chí cô còn kích động nắm lấy tay anh, nhưng vì động tác này nên chăn mỏng quấn trên người có từ từ rơi xuống.



.