“Nhị gia.” Đi ra khỏi phòng bí mật là bãi đỗ xe ngầm của câu lạc bộ Nova, Trữ Trình nhìn phía sau, hơi lo lắng hỏi: “Cô Thương bên kia… Có cần nói cho cô ấy không?”
“Ân oán của cô ấy và Thương Tuyết đến đây là chấm dứt, về phần Mạc Hậu…” Mâu Nghiên do dự: “Trước tạm thời không cần nói cho cô ấy, nếu biết sự thật, lấy tính cách của cô ấy thì nhất định sẽ muốn báo thù cho Du Thắng, nhưng hiện tại cô ấy không phải đối thủ của Mạc Hậu.”
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là bảo vệ Thương Mẫn, về phần nhà họ Mạc… Vấn đề lớn nhất vẫn là ba của anh, Mâu Chí Tình không bị nhả ra thì dù anh chuẩn bị nhiều thế nào cũng chỉ giống lần trước, giỏ trúc múc nước, công dã tràng.

Tiết trời đầu đông, trời luôn quang đãng bỗng nhiên đổ mưa phùn.

Có thể là người rời đi, ông trời cũng không khỏi khóc thương một hồi.

Trong sân nhà họ Du đã treo đầu vải trắng, hoa trắng hoa vàng xếp đầy đến mức có thể làm thành vườn hoa, người nhà họ Du ai ấy cũng bị bị phủ bởi bi thương.

Thương Mẫn ngồi trong xe, nhìn biệt thự nhà họ Du ở phía xa, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Tuy rằng vợ chồng Du Chí Hoàng vì Du Thắng nên không so đo với cô, nhưng cũng không tha chứ cho cô, càng không cho phép cô đến tiễn Du Thắng đoạn đường cuối cùng.

Cho nên Thương Mẫn chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhà họ Du đưa tiễn, người ra người vào chứ không dám tới gần.


“Nếu em muốn đi, anh có thể giúp em.” Mâu Nghiên ngồi bên vẫn chưa nói lời nào từ nãy giờ, thấy chô khóc hồi lâu bèn lên tiếng.

Tuy rằng anh rất không muốn Thương Mẫn có liên quan gì đến nhà họ Du nữa, nhưng người chết là lớn nhất, anh cũng có thể thông cảm nỗi bi thương của Thương Mẫn.

“Không cần.” Thương Mẫn lắc đầu.

Cô đi vào, nhất định sẽ khiến vợ chồng Du Chí Hoàng nhớ lại nguyên nhân cái chết của Du Thắng, đến lúc đó lại muốn ầm ĩ một hồi.

Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón cái của mình, nước mắt rơi bên trên, vừa vặn rơi trúng tên viết tắt khắc trên mặt nhẫn.

Vẻ mặt Thương Mẫn có hơi hoảng hốt, bên tai cô vọng lại lời nói của Du Thắng ở nhà ăn ngày đó.

Nếu buổi tối hôm lễ tốt nghiệp đó, cô không gặp tai nạn xe cô kia, cũng không bị thầy hướng dẫn gọi về sửa bản thảo thiết kế, có phải tất cả những việc này sẽ không như vậy không?
Cô có thể thuận lợi tiến vào hôn lễ cùng anh, có thể sau này sẽ có chiến tranh giữa mẹ chồng nàng dâu, nhưng ít ra Du Thắng vẫn còn sống, mà cô cũng chỉ là một người phụ nữ đã kết hôn như bao người khác, sống một cuộc sống bình thường.

“Em suy nghĩ cái gì?” Tiếng nói của Mâu Nghiên ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Thương Mẫn quay đầu lại, cô đối diện với ánh mắt của anh, thế mà thoáng chốc lại cảm thấy hơi bối rối.

Giống như suy nghĩ trong lòng vừa rồi đã bị anh phát hiện.

Đúng vậy, vẫn còn Mâu Nghiên mà, nếu đúng như những gì mình tưởng tượng thì cô sẽ không gặp Mâu Nghiên.

Chỉ là, rốt cuộc gặp được người đàn ông trước mặt này là đúng hay là sai?
Thương Mẫn lắc đầu, cô đóng cửa xe lại, thế giới bên ngoài bị ngăn cách như vậy.


Điện thoại di động của Trữ Trình vang lên, anh ta nhìn tin nhắn trên điện thoại, bèn quay đầu lại nói với Mâu Nghiên:
“Nhị gia.” Anh ta nhìn Thương Mẫn ở bên kia, muốn nói lại thôi: “Tôi nhận được tin tức, bà Thương bán mảnh đất của nhà họ Thương…”
Thương Mẫn nhíu mày.

“Mảnh đất nào?” Cô hỏi một câu, chỉ là ngay giây sau cô đã kịp phản ứng lại, bọn họ ở biệt thự nhà họ Thương, đương nhiên không có khả năng bán biệt thự đi, cho nên cũng chỉ còn nhà trọ mà mẹ cô để lại cho cô làm phòng tân hôn.

Mâu Nghiên không nói gì, chỉ nhìn về phía Thương Mẫn.

“Đi đến nhà họ Thương.” Thương Mẫn hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.

Mâu Nghiên gật đầu với Trữ Trình, chỉ một ánh mắt Trữ Trình cũng đã hiểu được ý của anh, anh ta đánh một hàng chữ trên điện thoại, sau đó nhanh chóng khởi động xe.

Mấy lời gièm pha của Thương Tuyết mới bị bóc ra không lâu, sau lại có chuyện Thương Tuyết giết người, nhà họ Thương dĩ nhiên thần hồn nát thần tính.

Lần gần nhất rời đi nơi này, nhà họ Thương vẫn còn không ít người giúp việc, mà bây giờ ngay cả bảo vệ trông cửa cũng không còn, trong sân không có người quét, lá rụng rơi đầy đất, khung cảnh càng thêm hoang vắng.

Mâu Nghiên đẩy cửa ra cho Thương Mẫn, cô nhìn quét qua nơi mình từng sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy nó quả thật xa lạ như thế.


Năm đó lúc mẹ mua nó, có lẽ cũng mang suy nghĩ an ổn sống cả đời ở đây, bà tỉ mỉ trồng hoa hải đường, còn làm bàn đu dây cho cô ở bên cạnh.

Thời thơ ấu, mẹ luôn thích ngồi trên ghế đá dưới tàng cây đọc sách uống trà, còn cô thì vô ưu vô tư ngồi trên bàn đu dây đông chưa đôi chân ngắn.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Thương Mẫn đều cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ là thời gian trôi qua lâu rồi, mười bốn năm… Cô sắp quên đi dáng vẻ của mẹ.

“Con bé là con gái ruột của ông! Ông làm ba mà không cứu nó thì nó thật sự không có đường sống!”
Vừa mới mở cửa, bọn họ đã nghe được tiếng cãi vã truyền từ trong nhà ra.

“Không phải tôi không muốn cứu, là cứu không được, nó đã làm danh tiếng nhà họ Thương chúng ta hủy hoại, bây giờ lại giết người, đây là tội chết, nhà họ Du quyền thế lớn, tôi cứu thế nào?” Thương Liên Thành thở dài.

“Ông… Nếu ông không cứu, tôi sẽ ly hôn với ông!” Triệu Nhã Liên không chịu buông tha.

Thương Mẫn cười lạnh, Trữ Trình đẩy cửa ra, ba người đi vào..