“Cứ như vậy thì chỉ phí sinh hoạt của các con không cần phải lo nữa rồi, chúng ta sẽ không thiếu tiền mà còn có thể tiết kiệm, chỉ là... sẽ vất vả cho anh rồi. Em không biết điêu khắc, cho nên những món đõ bán trong cửa hàng đều phải tự mình anh làm." Tô Thi Hàm nói.

"Tần Lãng xoa nhẹ đầu cô nói: “Không vất vải Cố gắng kiếm tiền nuôi vợ con là trách nhiệm của anh, hơn nữa anh rất thích điêu khắc nên không một đâu."

“Thi Hàm! Doanh thu bây giờ là 5,000 tệ, về sau có thể sẽ tăng. Bởi vì Tam Tân Trai danh tiếng càng cao thì cửa hàng online sẽ càng thu vào ngày càng nhiều, sau này hàng của chúng ta bán sẽ càng nhiều. Điêu khác gỗ chính là nguồn thu chính, vẽ sau chúng. ta sẽ càng kiếm được nhiều hơn từ điêu khắc ngọc và những thứ khác”

Tô Thi Hàm nghe kế hoạch của Tân Lãng trong lòng càng thêm kích động.

Lần đầu tiên khởi nghiệp trong đời, mà ngày đầu đã đạt được thành tích tốt như vậy. Điều này làm cho. cô thấy rất vui vẻ.

“Quá tốt rồi! Chăm sóc 3 đứa trẻ thật sự rất tốn kém, nếu có thể kiếm được thật nhiều tiền thì rất tốt. Sau này không căn phải lo lắng vấn đề sữa, tả, phấn lót cho các con rồi”

Bọn nhóc tỳ mặc dù không biết cha mẹ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt kích động của mẹ thì bọn nó cũng vui vẻ theo.

Trong phòng thỉnh thoảng có âm thanh trẻ con cười đùa, một bầu không khí rất hòa thuận và vui vẻ.

_ _

Ban đêm, khi các con đều đã ngủ say, Tân Lãng cầm lấy túi thuốc để chườm nóng eo cho Tô Thi Hàm.

Vốn hôm nay là một ngày mệt nhọc với Tần Lãng, Tô Thi Hàm muốn để cho hắn nghỉ ngơi sớm chút. Nhưng mà Tân Lãng nói thân thể của cô còn chưa tốt, nhất thiết phải kiên trì chườm nóng.


Tô Thị Hàm không thuyết phục được hẳn, nên chỉ đành nằm lỳ trên giường để hắn chườm nóng cho cô.

Nhìn thấy Tân Lãng quan tâm mình như vậy, trong lòng Tô Thi Hàm thực sự cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

“Tân Lãng! Các con bây giờ đã đủ hai tháng, bên. phía bệnh viện hôm kia gửi tin nhần nhắc nhở tiêm vắc xin bại liệt cho các con. Em lên mạng tra rồi nhưng em không biết loại nào tốt, anh xem giúp em với”

“Ù! Em nói đi anh đang nghe”. Tân Lãng vừa chườm nóng cho cô vừa nói.

c xin này là để ngăn ngừa bệnh bại liệt rất căn thiết cho trẻ sơ sinh từ 2 đến 3 tháng tuổi, vắc xin này có 2 loại. Một là loại vắc xin virus bại liệt còn sống nhưng đã bị làm suy yếu gọi là vắc xin giảm độc lực, đây là vắc xin dạng viên nén OPV nhanh gọn tiện lợi dùng để uống trực tiếp, loại này thì miễn phí”

“Loại còn lại là vắc xin virus bại liệt đã bị làm chết gọi là vắc xin bất hoạt chỉ có thể tiêm ngừa IPV, một mũi khoảng 200 tệ. Sau ba tháng cần tiêm mũi thứ hai, phải đảm bảo thời gian giữa 2 lần tiêm là trên 28 ngày”

“Tân Lãng! Anh nói xem hai loại này thì cái nào là tốt cho các con hơn?” Tô Thi Hàm nghiêng đầu hỏi.

Tân Lãng suy nghĩ một chứt rồi nói: "Vắc xin dạng uống đương nhiên so với vắc xin dạng tiêm thì thuận tiện hơn, như vậy thì các con sẽ chịu phản ứng cũng cao. Tuy nhiên, chúng ta phòng bệnh cũng phải quan sát tình huống, so sánh một chút thì tốt nhất vẫn là tiêm vắc xin bất hoạt.

“Vắc xin bất hoạt và vắc xin giảm độc lực anh hiểu rõ sao?” Tô Thi Hàm hỏi,

Tân Lãng mỉm cười và gật đầu trả lời: “Có hiểu biết một chút”

Tân Lãng đã xem qua sách đào tạo của hệ thống vú em, đương nhiên vấn đề này có chút hiểu biết.

“Vắo xin bất hoạt chính là tiêm trực tiếp virus gây bệnh đã chết vào cơ thể, khi vào cơ thể chúng sẽ không sinh sôi. Vắc xin giảm độc lực sử dụng chính là virus gây bệnh còn sống. Từ góc độ hiệu quả so sánh thì vắo xin giảm độc lực có hiệu quả nhanh, còn vắc xin bất hoạt thì hiệu quả chậm hơn hơn nữa còn phải tiêm thêm mũi thứ hai để củng cố. Nhưng phản ứng. sau khi tiêm väc xin bất hoạt sẽ nhỏ hơn. Các con lúc này còn rất nhỏ thì sử dụng vắc xin bất hoạt sẽ an toàn hơn”.

Tô Thi Hàm nghe xong lập tức hiểu ra: “Em hiểu rồi! Vắc xin giảm độc lực chính là virus gây bệnh còn sống, khi vào cơ thể các con sẽ gây ra phản ứng lớn. Nhưng mà hiệu quả miễn dịch cũng nhanh hơn, đúng không?”

“Đúng rồi! Chính xác là như vậy”

“Vậy là chúng ta thống nhất chọn loại vắc xin bất hoạt nhé. Buổi sáng ngày mai em sẽ dẫn các con đi tiêm”

“Anh đi cùng với em." Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm lắc đầu: "Không được! Ngày mai chỉ mới là ngày thứ hai khai trương, không thể không có người trông coi. Em cùng dì Vương dẫn các con đi là được rồi”


“Chuyện cửa hàng sao quan trọng bằng chuyện của các con chứ, Anh đi với em, sau khi tiêm ngừa xong quay lại mở cửa là được mà”

Tô Thi Hàm vẫn lắc đầu: "Thật sự không căn! Tăn Lãng, em đi với đì Vương chắc chẳn không có vấn đề gì. Hơn nữa, tiêm vắc xin có khi phải xếp hàng rồi phải chờ đợi, trong thời gian dài như vậy thì sẽ lỡ mất giờ. mở cửa. Ngày mai mới là ngày thứ hai, chúng ta nên để lại ấn tượng tốt với khách hàng, không nên chậm rễ giờ mở cửa tiệm được”

Vẫn thấy Tân Lãng do dự, Tô Thi Hàm lập tức tiếp tục nói: “Em với dì Vương hai người lận mà, anh cứ yên tâm”

Tân Lãng thấy thế, gật đầu nói: " Được rồi! Anh nói không lại em, vậy sáng sớm mai anh đưa em và các con đi đón xe. Mặc dù có hai người nhưng dẫn theo ba đứa nhóc thì cũng không dễ dàng gì, nhất định phải cẩn thận một chút”

Tô Thi Hàm cười một tiếng nói: "Ừm”

Sáng ngày thứ hai, dì Vương nhận được tin nhắn thì sáng sớm đã tới. Tân Lãng cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc xong xuôi, cùng đưa bọn họ đi ra ngoài. Hắn gọi xe cho bọn họ rồi tiễn họ lên xe, xong việc mới đi đến tiệm chuẩn bị mở cửa đón khách.

Khi xe chạy đến trung tâm phòng chống dịch, Tô Thi Hàm và đì Vương đặt bọn nhóc vào xe đẩy trẻ em rồi đi đến trạm phòng chống dịch. Tình cờ gặp một cô gái vừa từ trong trạm bước ra.

Cô gái kia cúi đầu đi đường, lơ đãng ngẩng đầu lên một cái thì nhìn thấy Tô Thi Hàm, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

“A! Chị họ?”

Tô Thi Hàm không nghĩ tới việc ở chỗ này lại gặp em họ của mình. Bạch Tư Tư, trong lúc nhất thời cũng có chút bất ngờ.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bạch Tư Tư đột nhiên dời xuống dưới lập tức nhìn thấy ba đứa nhóc. trong xe đẩy trẻ em của Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm cúi đầu thở dài một hơi, khi ngẩng đầu lên thì khóe miệng hơi nhếch lập tức nói: “Tư Tư! Thật là trùng hợp”

Bạch Tư Tư là em họ nhà dì Ba của Tô Thị Hàm, năm ngoái mới thi đậu đại học Kinh tế Tài Chính Thượng Hải, bây giờ đang là sinh viên năm nhất.


Bạch Tư Tư ngây ngốc nhìn ba đứa nhóc một hồi, nghe thấy tên mình lại ngẩng đầu nhìn Tô Thị Hàm với vẻ mặt tràn đầy sự kinh hãi.

Gặp mặt trực tiếp như thế này, Tô Thi Hàm biết không thể giấu được nữa dứt khoát nói “Tư Tư! Ba đứa nhóc này là con chị”

Lạch cạch.

Bạch Tư Tư làm rơi túi xách trong tay trên mặt đất.

Năm phút sau, dì Vương đi lấy số xếp hàng, lúc này còn lại Tô Thị Hàm và Bạch Tư Tư ngõi trên ghế ở hành lang, trước mặt bọn họ là ba đứa nhóc đáng yêu.

Bạch Tư Tư nhìn xe đẩy trẻ em lại nhìn về Tô Thị Hàm bên cạnh một lúc lâu sau mới nói ra một câu:

“Bọn nhỏ rất đáng yêu, có thể nhìn ra được cặp mắt của bọn nhóc thật giống với chị”

Tô Thi Hàm cười cười, nói: “Chỗ giống chị không nhiều, làm khó cho em rồi”

Câu nói này nửa đùa nửa thật, nhưng Bạch Tư Tư lại cười không nối, cô hơi nhíu lại lông mày nhìn một lúc rồi chậm chạp hỏi: “Chị Hàm! chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?”

“Nói tóm lại, lý do một năm nay chị không về nhà, kỳ thực chính là vì năm ngoái chị biết mình mang thị Hiện tại các con sinh ra cũng đã hai tháng rồi." Tô Thi Hàm trả lời ngắn gọn.