Quả thật, Lý lão hầu gia không phụ sự trông đợi của mọi người, vừa nhận được thư hồi âm của Tô Nhược Tuyết gửi về phủ, ông đã nổi giận đùng đùng ngay lập tức.

"Nếu lão tử không tự mình đi dạy dỗ thằng ranh con kia, lão tử sẽ không mang họ Lý! Đồ ngỗ nghịch, biết rõ Tuyết Nhi đang có mang mà còn dám lôi kéo con bé đi vào hang hùm ổ sói, lão tử phải dạy cho nó một trận nên thân! Người đâu, lập tức chuẩn bị ngựa, lão tử phải đi Tri Châu!"

Bên trong An Hi Cư, Lý lão hầu gia đang giận dữ, người người câm như hến, chỉ sợ mình phát ra một tiếng động nhỏ sẽ bị Lý lão hầu gia để mắt tới, mặc dù thời gian bọn họ hầu hạ trong An Hi Cư không ngắn, trong lòng cũng rõ ràng Lý lão hầu gia cũng chẳng phải loại người độc ác giết người bừa bãi, có điều mỗi khi Lý lão hầu gia tức giận, nghe thấy tiếng rống đó là bọn họ không kiềm chế được run rẩy.

Thấy còn chưa có ai làm theo lời mình, cơn giận của Lý lão hầu gia càng bạo phát, "Các ngươi chết hết rồi sao? Lão tử hô to nhiều lần như vậy mà vẫn không nghe thấy, đợi ăn gậy rồi mới làm phải không?!"

Bởi vì Lý lão hầu gia xuất thân từ quân ngũ, cho nên quy định trong Vĩnh Định Hầu phủ cũng dựa theo tiêu chí trong quân, phàm là phạm sai lầm đều phải chịu phạt gậy, nếu như phạm sai lầm nghiêm trọng thì trực tiếp xử theo quân côn, người thi hành hình phạt xuất thân từ quân ngũ, bởi thế sức lực không cần bàn cãi, đánh gậy còn đỡ, chứ người bình thường chỉ cần nhận hai mươi đến ba mươi quân côn thì không chết cũng mất đi nửa cái mạng, quan trọng nhất là, mấy vị gia trong nhà khi mắc sai lầm cũng phải nhận hình phạt như vậy, càng không cần nói đến đám người làm như bọn họ, từ trên xuống dưới trong phủ, không ai là không sợ gia pháp cả.

"Được rồi, muốn đi cũng không cần gấp gáp đến thế." Thấy Lý lão hầu gia đã phát tiết đủ, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa ngồi ngay ngắn bên cạnh mới lên tiếng.

Giọng của bà nhẹ nhàng trước sau như một, song trong đó lại mơ hồ cố một sự uy nghiêm, khiến người ta phải thuần phục.

Lý lão hầu gia liếc Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đang ngồi bên cạnh, sắc mặc vô thức thay đổi, lên tiếng lần nữa có cảm giác như ngoài mạnh trong yếu, "Chờ cái gì mà chờ? Chẳng phải trong thư Tuyết Nhi đã nói tất cả rồi sao, bào thai đã được 4 tháng rồi, tiểu tử kia vốn cầm tinh con khỉ mà, làm sao nó có thể không biết? Nó cố ý giấu chúng ta chứ còn gì nữa!"

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mấp máy môi, khắc chế không cho mình dùng từ thô bỉ mắng chửi người mà chỉ lạnh nhạt nói: "Việc đã đến nước này ông lại đi làm ồn ào lên thì chỉ làm Tuyết Nhi phiền thêm thôi, bọn chúng đi đến nơi nào không phải ông không biết, chỉ cần hơi sai lầm một tý xíu là lưu lại nhược điểm cho người ta bắt, còn nữa, nếu ông đến đó thì có thể nhanh chóng trở về không? Bụng thê tử A Nguyên đã lớn đến thế rồi, nhắm chừng vừa qua lễ mừng năm mới sẽ chuyển dạ, cụ cố như ông không ở nhà đón chắt à? Nói không chừng còn là một chắt gái đấy, ông không có mặt không cảm thấy đáng tiếc ư?"

Đánh rắn đánh giập đầu, lời này của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cứng mềm đều có đủ, càng nói càng có lý, Lý lão Hầu gia nhẫn nhịn một lúc lâu không nói được một câu phản bác, nhưng mà nếu không dạy cho tên tiểu tử kia một trận, cục tức này ông nuốt không trôi, giọng nói ồm ồm ấm ức vang lên: "Vậy dễ dàng buông tha cho thằng ranh con kia thế à?"

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cười nhẹ nhàng rót cho Lý lão hầu gia đang đỏ mặt tía tai một ly trà rồi dịu dàng nói: "Hình như phu quân đã quên, nơi này là nhà A Dụ, dù nó có đi đâu thì cuối cùng vẫn trở về đây, đến lúc đó chắt cố về tay mình, ông muốn dạy dỗ nó cũng không muộn đâu."

Nghe được mấy lời mát ruột này trong lòng Lý  lão hầu gia thư thái hơn không ít, chỉ có thê tử nhà mình nhìn xa trông rộng, hòa thượng không chạy thoát khỏi chùa, mặc cho Tiểu Nhị là con khỉ thích nhảy nhót vui vẻ khắp nơi thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay phật tổ Như Lai! Bây giờ ông không đi đâu cả mà chỉ ở yên nhà chờ nó về, tiểu tử kia, chờ khi nó về, ông sẽ chỉnh nó thảm luôn!

Bên này, coi như là có thể tạm thời trấn an Lý lão hầu gia rồi, còn bên kia, sau khi nhận được thư Tô phụ lại đứng ngồi không yên, tình hình Tri Châu bây giờ, dù cho Lý Dụ không nói, nhưng ông làm sao không biết? Nơi đó là hang hùm ổ sói, há có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Bọn chúng dám chắc rằng triều đình sẽ không khởi binh đối phó bọn chúng, ít nhất trong thời điểm này sẽ không, Đại Hạ vừa dồn hết lực lượng đánh lui được Man quốc, Tri Châu chính là đất lành, từ xưa đến này có rất nhiều người đức cao vọng trọng, trong đó không biết có bao nhiêu người ủng hộ Nghiễm thân vương huấn luyện tư binh mưu triều soán vị, hiện tại thánh thượng vừa muốn tiền tài vừa muốn binh lực, chuyến đi này của Lý Dụ vốn đầy rẫy nguy hiểm, bây giờ nữ nhi nhà mình lại có thai, rõ ràng bày nhược điểm ra trước mặt người ta.

Cả đời của Tô phụ có thể nói là thành công, song cũng không kém phần đau khổ, nếu như có lựa chọn, ông tình nguyện đổi tài phú lấy mạng sống của các con, tuy nhiên trên đời này không có nếu như, thê tử đã mất chỉ để lại cho ông ba nữ nhi, trước mặt nhị nữ nhi lại đi vào nơi nguy hiểm nhất, người làm cha như ông làm sao có thể yên tâm?

Không hề có nửa phần do dự, Tô phụ sai người mang chậu than tới rồi đốt trụi lá thư trong tay, sau đó lập tức sai người bắt tay vào chuẩn bị, nói là ông muốn ra ngoài thăm các cửa hàng phân bố ở các thành.

Cửa hàng Tô gia gần như trải rộng hơn phân nửa Đại Hạ, hàng năm Tô phụ đều dành thời gian đi tuần một vòng các cửa hàng bên ngoài, một mặt là giám sát, một mặt là tìm cơ hội phát triển buôn bán ở các vùng khác, bây giờ nghe ông nói như thế mọi người cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì, thậm chí còn phòng ngừa vạn nhất, ông vẫn đưa ra lý do đó đối phó với đại nữ nhi và tiểu nữ nhi bên kia.

Vì thế, ngay tại lúc Tô Nhược Tuyết hoàn toàn chẳng hay biết, Tô phụ đã xuất phát.

Mà bên này, bởi vì chuyện của Linh Ẩn tự lúc trước, "Uy danh" của Tô Nhược Tuyết lan nhanh như gió ở khu vực Tri Châu, thậm chí một tháng sau, chuyện này đã trở thành truyền thuyết được lưu truyền trong các quán trà, cái gì mà một roi rút ra quất chết người, cái gì mà tàn sát bốn phương, trong miệng của người kể chuyện, nàng nghiễm nhiên đã trở thành một ả tuyệt mệnh la sát, nếu không phải cố kỵ quan uy của Lý Dụ, nói không chừng cái tên này đã trở thành danh hào của nàng rồi.

Trên lầu 2 quán trà Thấm Tâm Viên.

"Nương tử, nàng nghe có thỏa mãn không?" Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm bào nguyệt sắc ân cần châm trà cho nữ tử bên cạnh, mặt đầy ý cười, dung nhan tựa quan ngọc, ánh mắt sáng như sao, một đôi mắt phượng xếch lên cộng thêm khóe môi cong cong tươi cười làm người ta có cảm giác ẩn chứa ba phần tà khí, sáng rực bức người, người này đúng là Lý Dụ.

Làm như không nghe ra ý trêu ghẹo trong lời hắn, Tô Nhược Tuyết nâng  ly trà lên nhấp một ngụm, đây là trà vân vụ thượng hạng, bởi vì nàng đang mang thai nên pha cực nhạt, có điều vẫn không đánh mất hương trà nhẹ nhàng khoan khoái, sau một lát, nàng đặt ly trà xuống rồi mới trả lời: "Rất tốt."

Người kể chuyện này dùng từ ngữ trên trời dưới đất khoa trương về nàng, hơn nữa câu chuyện sau khi qua miệng ông ta, rõ ràng sinh động hơn chuyện thực tế xảy ra nhiều lắm, Tô Nhược Tuyết nghe đến hăng say, lúc này đây, ly trà vừa đặt xuống, ánh mắt nàng lại không kiềm chế được mà nhìn đến chiếc bàn người kể chuyện ngồi ở lầu dưới.

Đề phòng người nào đó lại ăn giấm chua vô căn cứ, về nhà tìm nàng tính sổ nữa, lần này Tô Nhược Tuyết đành phân tâm  nói với Lý Dụ một tiếng: "Chàng cũng nghe đi, hấp dẫn lắm đấy."

Lý Dụ bất đắc dĩ cười cười, bàn tay to không tự giác đưa ra bốc một nắm hạt dưa trên bàn, nhìn đống vỏ hạt dưa chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt hắn thì có thể thấy kỹ năng hắn thuần thục đến cỡ nào, "Nàng thích nghe mấy chuyện này à?"

Tô Nhược Tuyết liếc hắn một cái như có như không, thấy sắc mặt hắn như thường, nàng cũng bình thản trả lời, "Rất thú vị mà."

"Có gì thú vị thế? Nào nào nào, nương tử, nàng nói cho ta nghe một chút đi." Thấy nàng để ý đến mình, ác ý trong mắt Lý Dụ tăng vọt, hắn mạnh mẽ đến gần, hơi thở phun lên vành tai mẫn cảm ửng đỏ của Tô Nhược Tuyết, tựa như mê hoặc, há miệng ra là dẫn theo ba phần khàn khàn, ba phần nóng bỏng, hết sức quyến rũ, "Thì ra nàng thích nghe người ta kể chuyện về mình như vậy nha..."

Khuôn mặt Tô Nhược Tuyết đỏ lên, nàng đẩy lồng ngực áp vào quá mức thân mật của hắn ra, cố tự trấn định, "Chẳng lẽ chàng không tò mò xem ông ta thêu dệt thành mức độ nào à?"

Bản lĩnh của người kể chuyện chính là uốn cong ba tấc lưỡi không sợ méo miệng, rõ ràng những gì ông ta kể đa phần đều là bịa đặt, nếu đổi thành người khác thì khó có thể chấp nhận, song dù sao từ xưa đến nay nữ tử Đại Hạ vốn yếu đuối mềm mại, một nữ tử võ công cao đến thế trong mắt người bình thường đáng lẽ ra phải che che giấu giấu, làm gì có chuyện lan truyền thế này?

Có điều Tô Nhược Tuyết khác người, càng nghe càng thấy thích.

Vừa đúng lúc người kể chuyện kể đến đoạn cao trào, ông ta kể ngày đó một mình Tô Nhược Tuyết đơn thân độc mã đánh hơn mười tên đạo tặc hung thần ác sát, còn kể đến các sự tích oai phong lẫm liệt khi còn bé của nàng, nói nàng từ nhỏ tư chất hơn người, ba tuổi luyện võ, bái được cao nhân từ đó luyện ra tiên pháp xuất thần nhập quỷ, trước kia đã từng hành tẩu trên giang hồ, còn có danh hào nổi tiếng, đừng nói đám khách nhân ngồi nghe bên dưới, ngay cả Tô Nhược Tuyết cũng lắng nghe hết sức chăm chú, tò mò không thôi.

Chẳng qua là mặc kệ quan khách ở dưới gặng hỏi thế nào, người kể chuyện vẫn không chịu kể tiếp, mắt thấy giờ kể chuyện sắp hết, người kể chuyện trực tiếp câu khách mà phán một câu, "Muốn biết sau đó thế nào xin chờ hạ hồi phân giải." Mãi cho đến khi tất cả mọi người tức giận nghiến răng trèo trẹo, hận không thể phá hủy bàn kể chuyện của ông ta, thế nhưng trong lòng lại không thể đợi được mà hi vọng ngày mai sớm đến, lúc đó bản thân mình sẽ đến sớm một chút, chiếm được chỗ ngồi tốt.

Người kể chuyện không kể tiếp, từng nhóm người liên tục rời khỏi quán trà, người ở lại thì hứng thú dạt dào thảo luận rôm rả, âm thầm phỏng đoán xem thê tử Phó Đô ngự sử có danh hào gì, mà người tò mò nhất, không thể nghi ngờ chính là bản thân người trong cuộc rồi.

Giờ khắc này, ngay cả hạt dưa Tô Nhược Tuyết cũng không ăn, nàng vội vội vàng vàng nhìn sang Lý Dụ, "Chàng mau nói cho ta biết, rốt cuộc ta có danh hào gì vậy?"

Lý Dụ bất đắc dĩ dừng tay, "Nương tử, việc này làm khó vi phu rồi, vi phu đâu phải người kể chuyện kia đâu, càng không phải con giun trong bụng ông ta, làm sao ta biết được hắn đặt danh hào gì cho nàng chứ?"

Hắn không thành thật, sắc mặt Tô Nhược Tuyết lạnh lẽo, "Chàng đừng cho là ta không biết Thấm Tâm Viên là nơi nào."

Lý Dụ mở to mắt, không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận, hắn cười nham nhở: "Ồ vậy cô nương à, nàng nói thử xem rốt cuộc Thấm Tâm Viên là nơi như thế nào..."