Lý Hiên thăm dò con lợn rừng chỉ còn chút hơi tàn, cảm thấy cơ hội tới rồi.
Thịt của yêu thú có linh khí, so với thịt của thú hoang dã bình thường tốt hơn gấp nhiều lần, những món ăn được làm ra đương nhiên càng ngon hơn, càng thích hợp với người tu tiên hơn.
Hiện giờ có nguyên liệu rồi, Lý Hiên dự định sẽ làm một bữa thật ngon, để cha mẹ và Tần Nguyệt hai người bọn họ đều được thưởng thức.
“Cứ làm như vậy đi!”
Quyết định xong, Lý Hiên ngưng tự mười giọt nước tình đưa cho kim điêu ăn.
“Thấy ngươi được việc như vậy, sau này ngươi chính là vật nuôi của ta, cái này cho ngươi.”
(Tiếng chim đại bàng kêu!)
Lôi điện kim điêu ăn xong mười giọt nước tình thì vui mừng khôn tả, đôi mắt đục ngầu trở nên sáng trong hơn rất nhiều, tư duy lại được nâng cao thêm.
Con hươu sao nhỏ ở bên cạnh thấy vậy, cũng chạy đến bên cạnh Lý Hiên, nhẹ dụi vào anh.
Thấy con hươu sao nhỏ như vậy, Lý Hiên nghĩ một lúc rồi nói.
“Ngươi chưa có công trạng, theo lý mà nói thì không thể có được nước tình, nhưng thấy người đang chịu thương, cho ngươi một giọt.”
Lý Hiên ngưng tự một giọt nước tình đưa cho hươu nhỏ ăn, mục đích là để giúp nó mở ra linh tri.
Con hươu sao nhỏ ăn xong nước tình, hiểu rõ được sự quý giá của thứ này, vui mừng nhảy nhót trong viện, chạy xung quanh Lý Hiên bảy, tám vòng mà không chịu dừng.
“Được rồi, đi chơi đi, ta còn phải hầm xương nữa.”
Lý Hiên nhìn thấy trong mắt con hươu linh động hơn một chút, cảm thấy công hiệu của nước tình không tồi, nên làm thêm một chút nước tình nữa.
Muốn có thêm nước tình, thu thập cảm xúc mới là quan trọng, vì vậy Lý Hiên mang ra hai cái nồi lớn đặt trong tiểu viện, bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Trong căn phòng gác mái.
Lam bà bà đang dạy dỗ Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, dạy họ làm sao để thức tỉnh thú nuôi nhanh hơn một chút.
“Tiểu gấu đen và tiểu mèo đen có huyết mạch thượng cổ, thiên chất rất tốt, nhưng chúng không nên tỉnh giữa chừng để chạy đi ăn thịt. Tuy nói vị thịt rất thơm, nhưng không thể vì ăn thịt mà cắt đứt tương lai của bản thân. Ta hi vọng hai người dạy dỗ chúng, đừng để chúng lại tỉnh dậy giữa chừng.” Lam bà bà nói.
“Nhưng...nhưng mà món ăn mà sư tôn làm quá ngon đi ạ, đừng nói là hai tiểu yêu thú, cho dù là bọn con cũng không thể kháng cự lại được.” Tần Nguyệt nói nhỏ.
“Vậy cũng vẫn phải kiên trì, chỉ là một chút đồ thịt bình thường, cho dù có ngon đi chăng nữa cũng không đáng cắt đứt tương lai. Các con xem ta đây, ta có thể kiên trì, lúc trước các con ăn thịt, ta cũng không ra ngoài, đây chính là sự luyện tập cho ý chí, hiểu không?” Lam bà bà hiên ngang nói.
“Lam bà bà thật lợi hại, vậy mà có thể kháng cự lại được hương vị như vyaaj, nếu là con, con khẳng định là không thể chịu nổi.” Tống Tiểu Mỹ ca ngợi.
“Đó là đương nhiên rồi, ý chí của ta đã luyện thành gang thép, đừng nói là món ngon chỉ dung nguyên liệu bình thường, dù cho có dùng nguyên liệu là thịt yêu thú đi chăng nữa, thì ta cũng có thể giữ vững được.”
Lam bà bà tiếp tục hiên ngang nói, nhưng lúc đang nói thì bà cảm thấy như ngửi thấy thứ gì đó, không khỏi động động mũi.
Kết quả vừa ngửi đã không thể dừng.
Lập tức, hương vị thoang thoảng lan trong khoang mũi.
Hơn nữa theo thời gian, mùi thịt ngày càng đậm, càng mãnh liệt, khiến Lam bà bà vừa nói xong những lời kia thì ngạc nhiên đến thẫn thờ.
“Thơm quá, nhất định là sư tôn đang nướng thịt, chúng ta mau đi ăn thịt nướng thôi.” Tống Tiểu Mỹ nói xong, vội chạy ra khỏi phòng.
Hai con yêu thú thức dậy cũng ngẩng đầu lên, vèo vèo hai tiếng đã nhảy ra ngoài giống như thỏ biến mất hút.
Trong căn phòng chỉ còn lại mình Lam bà bà, còn có Tần Nguyệt rất ngoan ngoan.
“Lam bà bà, người đi cùng bọn con đi ăn một chút nhé, mùi vị rất ngon đó ạ.” Tần Nguyệt mời.
“Cái này...cái này...”
Lam bà bà nói lắp rồi, không biết nên hay không nên đi.
Cái chính là bà vừa nói ý chí của bản thân rất kiên định, căn bản không để ý đến mùi thịt, kết quả mùi thịt lại bay đến, lại còn rất thơm như thế.
Bản thân nếu như muốn ăn thịt, vậy há chẳng phải chứng minh vừa nãy bà nói lời vô nghĩa hay sao?
Nghĩ như vậy, khiến Lam bà bà quả thực không còn giữ được thể diện nữa, chỉ có thể giả vờ nói: “Không được, ta phải rèn luyện ý chí, con đi đi.”
“Chuyện này...vậy con đi đây, nếu người đói thì ra ngoài ăn nhé.”
“Được, con đi đi.”
Thấy Tần Nguyệt rời đi, Lam bà bà hít một hơi thật sâu, muốn ổn định cảm xúc.
Kết quả là hít một hơi đầy mùi thịt nướng, nhất thời cảm thấy bụng kêu ùng ục.
Không còn cách nào khác, hương vị này quá đậm rồi, so với thịt nướng hôm qua lại càng đậm hơn, cứ như là mĩ vị nhân gian vậy.
“Sao có thể thơm như vậy được nhỉ? Đợi đã, lẽ nào thay đổi nguyên liệu rồi?”
Lam bà bà vọi ra khỏi phòng, còn chưa đến cửa sổ đã ngửi thấy mùi vị càng đậm hơn.
Hương vị đậm đà này thấm vào ruột gan, đọng lại trên môi, lập tức Lam bà bà đã hiểu rõ nguyên nhân.
“Hương vị này chắc chắn là thịt yêu thú, đáng ghét, sao vừa nãy ta lại từ chối kia chứ? Thịt yêu thú thơm như vậy mà lại bỏ qua, ta như vậy không phải là tự làm khó mình hay sao?”
Lam bà bà phiền muộn lắm, rất hối hận vì quyết định của bản thân, nhưng hiện giờ nói những điều này thì cũng vô dụng rồi, ba chỉ có thể buồn phiền nói.
“Tiểu tử này lấy đâu ra thịt yêu thú vậy nhỉ? Ta nhớ rằng xung quanh phạm vi một trăm dặm gần như không có yêu thú, đợi đã, lẽ nào là kim điêu!”
Lam bà bà cảm thấy bản thân đã đoán ra lý do, lập tức chạy đến cửa sổ, từ khe hở lén nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trên cây trong tiểu viện.
Một con kim điêu đang đứng trên cây, trên móng vuốt còn vết máu, còn có chút lông lợn rừng dính lại.
Dưới cái cây to đó, là một tấm da lợn rừng được lột.
Lam bà bà nhìn về hướng trong viện, thấy Lý Hiên đang làm đồ ăn bên cạnh hai cái nồi to.
Trong đó một cái nồi to đang nấu miếng thịt to thơm phức, một cái nồi to khác thì đang hầm xương, hai món ăn này chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.
“Quả nhiên, quả nhiên là yêu thú do kim điêu mang tới, đáng ghét, yêu thú này vì sao lại tặng thịt cho Lý Hiên chứ?”
Lẽ nào chính là vì Lý Hiên nấu đồ ăn ngon, nên nó mới đến tặng thịt? Chính vì đồ nogn nên con kim điêu ương bướng không chịu khuất phục mới tiếp cận con người?”
Lam bà bà cảm thấy rất cạn lời, cảm thấy như đầu con kim điêu này có vấn đề, vậy mà lại vì miếng ăn mà bỏ cả tôn nghiêm.
Có điều.
Nghĩ tới việc đồ ăn có thể hấp dẫn con kim điêu, Lam bà bà lập tức đưa ra chủ ý.
“Nếu như ta tìm được một đầu bếp để học thuật nấu ăn, nói không chừng cũng có thể thu hút một con Lôi điện kim điêu, đến lúc đó ta đã có chiến thú rồi.”
Lam bà bà vui mừng tự nhủ, cảm thấy bản thân đã tìm thấy conn đường mới để thu phục thú chiến, tâm trạng lập tức tốt lên.
Nhưng ngửi thấy hương vị bay tới từ bên ngoài, thấy Lý Hiên đang bận rộn nấu một đống lớn đồ ăn với đủ hương vị.
Lam bà bà rất hối hận, hối hận bản thân lúc trước có chết cũng giữ thể diện, từ chối ăn đồ ăn ngon.
“Lần tới...lần tới ta chắc chắn không từ chối, chắc chắn!”
Lam bà bà tự nhủ, rồi lại một nữa trở thành khán giả trong căn phòng gác mãi, nuốt nước bọt lặng lẽ lén nhìn.
Trong tiểu viện.
Lý Hiên lại làm một nồi to, bỏ những miếng thịt ba chỉ đã cắt xong vào nổi, thông qua một loạt quá trình, cuối cùng đồ ăn cũng đến lúc phải gắp ra rồi.
Ngập ngừng trước món ăn ngày càng thơm hơn, Tần Nguyệt đã đứng bên cạnh từ sớm, chớp mắt hỏi.
“Sư tôn, đây là món gì thế ạ? Xem ra rất ngon.”
“Đây là thịt kho tàu, sau này sẽ dạy em, rất ngon đó.” Lý Hiên khẽ cười nói.
“Dạ vâng, con muốn ăn thịt kho tàu.”
Tần Nguyệt liếm môi, nhìn chăm chăm vào món thịt kho tàu, cả người giống như con mèo con ham ăn vậy.
Không chỉ cô bé.
Tống Tiểu Mỹ và tiểu mèo đen, tiểu gấu đen cũng có bộ dạng không kém, cho dù là con kim điêu trên cây cũng nhìn chằm chằm vào đó.
Xem ra món thịt kho tàu này quá hấp dẫn rồi, so với xương hầm thì còn thu hút hơn.