Vào lúc Thôn Thiên Ma đang đắc ý.
Tiếng hổ gào vang trời đột nhiên truyền tới.
Theo sau âm thanh đó, một con hổ khổng lồ uy mãnh thô bạo tha một con lợn rừng đen, chạy lao tới, đứng bên cạnh Lý Hiên.
Tiếp sau đó.
Hổ khổng lồ để con lợn rừng đen xuống đất, dùng móng vuốt chỉ vào con lợn rừng đen, rồi lại chỉ vào miệng của mình, bộ dạng như muốn nói gì đó.
Nhưng mà.
Thôn Thiên Ma vào lúc này lại lên tiếng, hét lên trong sự khó mà tin nổi.
“Sao có thể được chứ? Sao có thể được? Hổ khổng lồ vậy mà lại nói rằng bản thân có thể tự kiềm mồi được không cần Lý Hiên mất công nuôi nó, chỉ cần cho nó theo là được, ông trời ơi, con hổ này có bệnh hay sao chứ? Hổ khổng lồ là sinh vật dị chủng đó, là vương giả trời sinh đó, sao có thể khuất phục con người chứ? Hơn nữa lại con khuất phục một cách hèn mọn như vậy, hổ ah ngươi còn chút sĩ diện nào không vậy?”
Thôn Thiên Ma phát điên rồi, cảm thấy chuyện xảy ra hôm này quá kỳ quái rồi, nếu như loài hổ dị chủng ương bướng không chịu khuất phục, vậy mà lại mặt dày muốn đi theo Lý Hiên.
Để đề phòng Lý Hiên không cần nó mà tự mình tìm thức ăn, không cần Lý Hiên nhọc tâm nuôi nó.
Con hổ hẹn mọn như vyaaj, Thôn Thiên Ma lần đầu nhìn thấy, cảm thấy thế giới quan đã bị lật đổ rồi.
Thôn Thiên Ma bị sang chấn mất rất lâu, hoàn toàn không cách nào hình dung được tâm trạng của bản thân, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói.
“Thôi vậy, không nói đến chuyện này nữa, ta phải bình tĩnh một chút! Vỗ về vỗ về tiểu tâm linh đang bị tổn thương.”
...
Bên ngoài kia.
A Đại và Thu Nhi thấy con hổ đáng thương đang ngồi, bộ dạng đó muốn ngoan thế nào thì ngoan ngoãn như thế, giống như một con mèo to vậy.
Con hổ ngoan ngoãn như vậy cũng khiến A Đại và Thu Nhi nhìn Lý Hiên ngày càng sùng bái.
“Đáng tiếc là sẽ gây sự chú ý của mọi người.”
Lý Hiên nhìn con hổ ngoan ngoãn, lắc lắc đầu thở dài.
“Sư tôn, nếu con hổ này ngoan như vậy, người hãy giữ lại nó đi ạ.” Thu Nhi cho rằng Lý Hiên không muốn con hổ, liền thỉnh cầu.
“Đúng vậy sư tôn, từ bỏ nó thì quá đáng tiếc.” A Đại cũng thỉnh cầu, không hi vọng sẽ bỏ con hổ đó đi.
“Vậy thì cứ giữ lại bên cạnh trước vậy, có điều ta thích cuộc sống yên bình, đợi sau khi về đến thành Bạch Vân, để nó sống ở ngoài thành Bạch Vân vậy.” Lý Hiên tùy ý nói.
Gào gào gào!
Thấy Lý Hiên đã đồng ý, hổ khổng lồ vui mừng nhảy nhót.
Giống như con hổ đang nhảy xung quanh Lý Hiên, thậm chí còn vây quanh cả Thu Nhi và A Đại, giống như đang cảm ơn cả ba người họ.
Chuyện đó khiến A Đại và Thu Nhi rất vui, không khỏi nở nụ cười.
Chỉ có Thôn Thiên Ma nhìn mà buồn phiền, càng nhìn càng giận, càng nghĩ càng thấy bực.
Nó cảm thấy từ sau khi gặp Lý Hiên, nhiều việc không thành, mỗi sự bực bội, hay buồn phiền đều lên đến cực điểm.
Thôn Thiên Ma bực tức mà không nói thêm lời nào nữa, co vào trong phong ấn cắn chặt răng, lại không có năng lực phản kháng, chỉ có thể oán hận Lý Hiên từ trong lòng.
“Ủa?”
Lý Hiên hướng tầm nhìn sang A Đại, thu được rất nhiều cảm xúc tốt xung quanh A Đại, những thông tin này vừa hay được anh hấp thu.
Nhưng trên đầu của A Đại, vẫn còn có một cảm xúc oán niệm dao động rất mạnh.
Cảm xúc lớn như vậy rõ ràng không phải của A Đại, mà đến từ Thôn Thiên Ma trong cơ thể của cậu, vào lúc Lý Hiên thấy rất kinh ngạc, anh cũng cảm thấy rất thú vị hay ho.
Bởi vì cảm xúc càng nhiều thì càng tốt, như vậy anh có thể ngưng tụ được càng nhiều nước tình, nuôi dưỡng được càng nhiều yêu thú.
[Ding! Đệ tử của người Lục Trường Sinh, ở tại đại lục thần bí đã đột phá lên cấp tông sư, đồng thời gia nhập môn phái tu tiên nào đó.]
[Ding! Ngươi có được phần thưởng: Năng lực luyện rèn nâng cấp lên nhất phẩm luyện vũ khí sư của người tu tiên.]
Theo âm báo lời nhắc, một lượng lớn kiến thức luyện vũ khí nhập vào trong đầu của Lý Hiên, những kiến thức này vô cùng toàn diện, bao gồm mọi mặt của việc luyện vũ khí.
Cũng khiến Lý Hiên nâng cao đến nhất phẩm luyện vũ khí sư, trở thành người có thể tạo ra pháp khí tu tiên, mang lại cho Lý Hiên sự vui mừng vô cùng.
Bởi vì sau khi trở thành người tu tiên, pahri dùng pháp khí của bản thân.
Lý Hiên sinh sống ở thành Bạch Vân, rất hiếm khi nhìn thấy pháp khí, cứ cho như là nhìn thấy thì cũng là thấy trên người của Băng Huyên Nhi, Đường Khả Nhi, còn có Lam bà bà.
Pháp khí của bọn họ đều đến từ gia tộc hoặc từ tông môn, bên ngoài hiếm khi có bán, Lý Hiên vốn dĩ muốn họ giúp đỡ.
Bây giờ trở thành nhất phẩm luyện vũ khí sư, anh lại không phải nhờ họ giúp nữa, bản thân cũng có thể tùy tâm luyện chế pháp khí rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Hiên lập tức hạ lệnh cho các phân thân, để họ toàn lực tìm kiếm nguyên liệu luyện pháp khí, chuẩn bị luyện rèn pháp khí cho chính mình.
Sắp xếp ổn thỏa xong mọi thứ.
Lý Hiên nhìn sang A Đại và Thu Nhi, suy nghĩ sắp xếp cho hai người này.
Hai người này quá quan trọng rồi, Lý Hiên không có cách nào vẹn cả đôi đường, chỉ có thể mang theo bên mình, phòng trừ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Quyết định xong.
Một ngày sau.
Gần sơn cốc bên ngoài thành Hắc Mã.
Ba người Lý Hiên đang ăn đồ ăn trưa trên bãi cỏ, đồng thời dạy hai người tu luyện.
[Ding! Tống Tiểu Mỹ hoàn thành thăm dò cảnh giới mật dưới nước, thăng cấp đến cấp tông sư.]
[Ding! Tần Nguyệt hoàn thành thăm dò cảnh giới mật dưới nước, thoát xác phàm bước vào tu tiên, đạt được luyện khí cấp một, dẫn đến viện thiên tượng biến hóa, thu hút sự chú ý của các thế lực.]
[Ding! Tống Tiểu Mỹ quyết định đi theo Lam bà bà, quay về núi Thập Vạn, ngâm mình trong bể máu để giải quyết những vấn đề ràng buộc huyết mạch.]
[Ding! Các thế lực lớn hi vọng Tần Nguyệt gia nhập Vũ Tiên Tông trở thành đệ tử trân truyền, đặc biệt nuôi dưỡng, bị Tần Nguyệt từ chối.]
[Ding! Ngươi nhận được hai phần thưởng, đang làm mới.]
Bên ngoài mật cảnh Quy Thủy.
Bên cạnh con sông trong veo.
Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ, Lam bà bà. Băng Huyên Nhi, còn có một vị đạo cô trẻ phát ra khí tức đáng sợ yên lặng đứng đó.
Y phục của đạo cô giản dị, cổ tay có một chiếc lắc bạc, đôi mắt trong sáng như nước, cho dù chỉ nhìn liếc qua thôi cũng không thể nào quên được.
Lúc này.
Mọi người đều im lặng, chỉ có vị đạo cô nhìn thẳng Tần Nguyệt căng thẳng.
“Vũ Tiên Tông so với tưởng tượng của cô còn mạnh hơn rất nhiều, gia nhập tông môn đối với cô sẽ có ích rất lớn sau này, hãy đến đó đi.” Vị đạo cô trẻ lên tiếng khuyên giải.
“Xin lỗi, tôi không muốn đi.” Tần Nguyệt lắc đầu.
“Vì sao?” Vị đạo cô trẻ cau mày.
“Bởi vì tôi không muốn rời xa sư tôn.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.
Đạo cô trẻ tuổi: “...”
“Sư tôn của cô lẽ nào quan trọng hơn việc trở thành tiên sao?” Vị đạo cô trẻ bất lực nói.
“Đúng vậy, sư tôn càng quan trọng hơn.” Tần Nguyệt gật gật đầu kiên định.
Đạo cô trẻ: “...”
Không khí chìm trong im lặng, đạo cô trẻ bị những lời của Tần Nguyệt làm cho mắc nghẹn không nói lên lời.
Vào lúc này.
Lam bà bà nhìn Tống Tiểu Mỹ, thúc giục.
“Chúng ta nên đi thôi, chỉ có giải quyết được ràng buộc huyết mạch của con, thì mới có thể tu tiên được, Tần Nguyệt đã là người tu tiên rồi, con đã bị cô bé bỏ lại phía sau rồi.”
“Dạ, con biết rồi, con đi theo người.”
Tống Tiểu Mỹ hít một hơi thật sâu, lưu luyến nhìn về hướng thành Bạch Vân, sau đó hướng về phía nhà của Lý Hiên, tiêu cục Bạch Vân, mà quỳ xuống khấu đầu.
“Sư tôn con đi đây, người bảo trọng nhé, đợi con quay về rồi nhất định sẽ giúp người có được linh căn, để người trở thành người tu tiên.” Tống Tiểu Mỹ nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vào lúc này.
Đạo cô trẻ nghe những lời này, đột nhiên khẽ cười.
“Tần Nguyệt, chỉ cần cô gia nhận Vũ Tiên Tông, ta có thể cho cô rất nhiều thứ, ví dụ như bảo vật có thể giúp con người có được linh căn.”
“Người nói sao cơ? Người có bảo vật như vậy?” Tần Nguyệt lập tức kích động, nhìn vị đạo cô mà căng thẳng.
“Đúng, đây là Thất Thái Thánh Quả, chỉ cần cô gia nhập Vũ Tiên Tông, ta có thể cho cô.”
Đạo cô trẻ lộ ra nụ cười tự tin, trong bàn tay mảnh nhỏ xuất hiện một loại quả phát ra ánh sáng bảy màu.
“Cái này...tôi có thể gia nhập Vũ Tiên Tông, nhưng người phải đồng ý ba điều kiện.” Tần Nguyệt trịnh trọng nói.