Một tuần sau, Tưởng Tư Tư và nhóm biên tập rời khỏi căn phòng tối, ai nấy đều có quầng thâm dưới mắt.
Tưởng Tư Tư lấy vài mẫu thô, triệu tập tổ đạo diễn rồi vào lại căn phòng tối.
Tiếp theo là một cuộc thảo luận bất tận.
Khi tổ đạo diễn cần bổ sung một số cảnh, đoàn phim bất ngờ chuyển từ trạng thái nhàn rỗi sang bận rộn gà bay chó sủa.
Mấy diễn viên vốn dĩ đã đóng máy lại bị triệu hồi về quay bổ sung, quay đến đen trời tốt đất.
Lãnh Tương nhận được thông báo, ngày mai là một ngày nắng, bốn giờ rưỡi sáng nàng cần có mặt ở phim trường, lại một lần nữa quay cảnh mà lúc trước chưa quay.
Lãnh Tương ngồi trên giường khách sạn lật xem kịch bản, Bùi Sương nói: "Cảnh ngày mai chắc là cảnh cuối cùng của cô rồi nhỉ?"
Tay Lãnh Tương ngừng lật kịch bản: "Đúng rồi, là cảnh cuối."
Cảnh ngày mai là cảnh khó gặm nhất của nàng, nhưng quả thật là cảnh cuối cùng của nàng trong [Xa Xỉ Phẩm].
Bùi Sương vẫn còn vài cảnh trong hôn lễ cần hoàn thiện, sáng mai khi Lãnh Tương quay xong thì đến cô ấy, sau đó cô ấy cũng đã có thể đóng máy.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là toàn bộ ê-kíp của [Xa Xỉ Phẩm] sẽ đóng máy.
Ba tháng quay phim cứ thế trôi qua.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
............................
Bốn giờ rưỡi sáng hôm sau, bên ngoài phim trường vẫn còn đang bố trí, bên trong thì đã sắp xếp xong.
Trước khi Lãnh Tương quay cảnh chạy này còn phải quay bổ sung một cảnh khác.
Tình cảm của Tô Tình và Tô Minh tiến triển rất thuận lợi, Tô Tình đi hẹn hò xong thì về phòng trọ, ném túi xách xuống, nói lớn: "Mình về rồi."
Khương Xuyên đi ra khỏi phòng bếp, cười nói: "Ăn cơm chưa?"
Tô Tình: "Ăn rồi, Tô Minh đưa mình đi ăn ở phố Nam."
Tô Tình đổi giày, đi vào: "Cậu đoán xem, bọn mình đã ăn hết bao nhiêu tiền?"
Khương Xuyên: "Bao nhiêu?"
Tô Tình: "Miễn phí! Quán đó tổ chức một sự kiện, chơi trò chơi, ấn chính xác mười giây thì không cần trả tiền.
Bàn tay của Tô Minh cậu cũng biết đó, là tay thần, sau đó bọn mình được miễn phí."
Khương Xuyên cười cười: "Hay thật."
Tô Tình thuận miệng hỏi: "Cậu ăn chưa?"
Khương Xuyên: "Chưa."
Tô Tình quay qua nhìn cô ấy: "Sao chưa ăn?"
Khương Xuyên mỉm cười nói: "Mình đang đợi cậu về."
Nhất thời Tô Tình có một dự cảm không lành.
Khương Xuyên đứng lên, đi đến trước mặt cô: "Mình muốn báo cho cậu một tin."
Tô Tình giương mắt nhìn cô ấy: "Chuyện gì?"
Khương Xuyên nói: "Mình phải kết hôn."
Tô Tình kinh ngạc nhìn cô ấy: "Cậu...!Cậu phải kết hôn?"
Cô hoàn toàn bối rối, nói năng cũng lộn xộn: "Chuyện này...!Chuyện này từ khi nào?"
"Sao đột ngột như vậy?"
"Cậu kết hôn với ai?"
"Bắt đầu từ khi nào............?"
Khương Xuyên ngồi bên cạnh Tô Tình, bàn tay phủ lên tay cô.
Hay tay Tô Tình run run.
Tô Tình: "Cậu chưa từng nói với mình chuyện này."
Tô Tình cười gượng: "Thật là chuyện tốt mà, sao trước đó cậu không nói với mình?"
Khương Xuyên lẳng lặng nhìn cô: "Hôm đầu tiên cậu hẹn hò với Tô Minh, mình cũng đi xem mắt, bên họ hàng của mẹ mình giới thiệu cho mình."
"Vận khí của mình tương đối tốt, lần đầu tiên xem mắt đã gặp được một người rất đáng tin cậy."
"Cho nên muốn kết hôn."
Tô Tình giật giật khóe miệng: "Vậy.......!Chúc mừng cậu."
Khương Xuyên nói: "Bởi vì anh ấy còn sốt ruột hơn cả mình, cho nên có thể tháng sau mình sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cậu làm dâu phụ của mình, được không?"
Tô Tình mấp máy môi.
Khương Xuyên vỗ vỗ tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Chúng ta đã ở cùng nhau tám năm, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, cậu nhất định phải đồng ý với mình, được không?"
Tô Tình: ".................!Được."
.......................
Tưởng Tư Tư giơ loa, hô: "Qua."
Cảnh này kết thúc, cả ê-kíp vội vàng di chuyển ra bên ngoài nhà thờ.
Năm giờ sáng, mặt trời vừa mới nhú, phía xa xa bị một quầng hào quang màu trắng nhạt bao phủ.
Tô Tình làm phụ dâu cho Khương Xuyên, tham dự hôn lễ của Khương Xuyên, sau khi hôn lễ kết thúc, Tô Tình và Khương Xuyên cãi nhau một trận.
Bạn thân nhiều năm, ngày người kia kết hôn, tình cảm đó hoàn toàn tan vỡ.
Tô Tình chạy ra ngoài, còn Khương Xuyên đứng tại chỗ, khoác tay chồng mình, không hề cử động.
Cảnh Khương Xuyên kết hôn này, phân cảnh ở nhà thờ đã qua, còn lại một cảnh chạy không ngừng.
Tất cả camera đã vào trạng thái chờ, máy quay trên cao cũng đã được khởi động, năm sáu máy quay đều nhắm vào nàng.
Lãnh Tương mặc lễ phục phụ dâu, đứng ở cửa nhà thờ.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn nàng.
Phó đạo diễn trêu nàng: "Lãnh Tương, cô có muốn khởi động trước không?"
Tưởng Tư Tư cắt lời: "Ông mập, đừng quấy nhiễu cô ấy."
Lãnh Tương nhìn về phía xa xăm.
Màn sương ửng hồng ẩn phía sau đường chân trời, thậm chí làn sương còn bị nắng sớm làm cho biến dạng, tia nắng đầu tiên chiếu vào khuôn mặt nàng.
Lãnh Tương bắt đầu chạy về phía trước, tất cả camera nhanh chóng theo sau.
Lúc đầu nàng còn mang giày cao gót, sau đó nàng đã vứt nó đi, chân trần chạy trên con đường lạnh lẽo.
Con đường bằng phẳng và thẳng tấp, chân trời xa xăm, ánh mặt trời buổi sớm, sương mù mờ ảo.
Tất cả suy nghĩ loáng thoáng hiện lên trong đầu Lãnh Tương, xung quanh đột nhiên không có ai, chỉ còn lại một mình nàng đang chạy không ngừng.
Nàng không biết điểm dừng là ở đâu.
Nàng không biết mình cứu tinh của mình ở đâu.
Tô Tình cảm thấy mình giống như đang mơ, lúc tỉnh lại thì Khương Xuyên vẫn còn sống cùng cô, các cô có thể bên nhau cả đời, Khương Xuyên không có kết hôn, cô cũng chưa từng gặp Tô Minh.
Cô nhớ đến cuộc cãi vả của mình và Khương Xuyên.
Đôi môi Khương Xuyên rất mỏng, khi mím lại thì giống như một đường thẳng.
"Trong tám năm qua, thật ra ngày cậu đi hẹn hò đó cũng không phải là lần đầu tiên mình đi xem mắt."
"Chúng ta bằng tuổi nhau, mẹ cậu thúc giục cậu kết hôn, bên này mẹ mình đương nhiên cũng vậy, bà ấy thúc giục mình vô số lần, nói mình không còn nhỏ nữa, nên tìm một người mà lấy, mình vẫn không đồng ý, mình nói bây giờ mọi người tự do kết hôn, cũng không phải mình không thể tự nuôi mình nổi."
"Nhưng hôm đó cậu đi xem mắt về, cậu nói với mình Tô Minh là người thế nào, mình nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy mình ở bên cạnh cậu đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Khương Xuyên tự giễu cười cười.
"Cậu sẽ gả cho một người đàn ông mà cậu thích, cậu sẽ sinh con cho anh ta, sẽ sống với anh ta, sẽ dọn khỏi căn phòng nhỏ mà chúng ta đang sống."
"Nếu cậu không hiểu, mình có thể đợi đến ngày cậu hiểu mới thôi, nhưng mà từ ngày đó, mình đã biết, rằng mình mãi mãi không thể đợi được cậu."
"Tô Tình, mình chúc cậu hạnh phúc."
Tô Tình ngước mặt, nhìn mặt trời phía xa.
Mặt trời màu đỏ vàng chiếu ra một đường cong vào mắt cô, cô mở mắt thật to, cho đến khi sương mù bắt đầu phủ đầy mắt.
Rõ ràng cậu ấy tốt như vậy.
Tại sao đến bây giờ mình mới biết mình thích cậu ấy chứ?
Rõ ràng đã có nhiều cơ hội để nói với cậu ấy rằng mình yêu cậu ấy.
Rõ ràng cậu ấy cũng đã dõi theo mình lâu như vậy, suốt ngần ấy năm, chỉ có một mình cậu ấy luôn dõi theo mình.
Chúng ta yêu đối phương nhiều năm như vậy, tại sao đến bây giờ mình mới nhìn ra, cậu ấy đã từng lặng lẽ nhìn mình.
Nhưng hết thảy đều bị mình phá hỏng.
Mình là tội nhân.
Tô Tình thở hổn hển, chân lảo đảo, ngồi xổm xuống đất.
Cô ngẩng đầu lên, trước mắt là một nhà thờ.
Phía chân trời xa xa, một nhà thờ nhỏ lặng lẽ ở đó.
Tô Tình đứng lên, bước chân loạng choạng đi vào trong.
Cửa nhà thờ khép hờ, Tô Tình đẩy của vào, không có ai, hàng ghế phủ đầy bụi bặm.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên nóc nhà thờ chiếu xuống mặt đất, tạo ra một vầng sáng lốm đốm.
Tượng chúa Jesus trên cao, nhìn cô.
Tô Tình quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã.
Mục sư từ bên cạnh bước ra.
Tô Tình ngẩng đầu lên, nhìn người đang đi tới.
Mục sư mặc đồ linh mục trang nghiêm, với một chiếc mũ trùm thật lớn che kính đầu và khuôn mặt bà ấy.
Mục sư đi tới, đứng trước mặt cô, dịu dàng nói: "Con ta, con đã trải qua chuyện gì đau khổ sao?"
Tô Tình nói: "Con đã làm sai một chuyện, con đã yêu người bạn thân nhất của con."
Mục sư nói: "Người đó có yêu con không?"
Tô Tình cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Cậu ấy yêu con, cậu ấy yêu con."
"Nhưng con đã vứt bỏ cậu ấy, bởi vì con ngu ngốc không biết điều đó, con do dự, tự lừa mình dối người, kết quả chỉ là tự lừa mình thôi."
"Con là tội nhân, tôi đã phá hỏng tất cả."
Lãnh Tương ngẩng đầu lên, nhìn mục sư, lại nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Tư Tư.
Ánh mắt kia vô bi vô hỉ, bình tĩnh nhìn nàng, giống như đang mình vạn chúng sinh linh.
Cô là mục sư.
Nước mắt Lãnh Tương lăn dài trên mặt, nàng quỳ xuống đất, đi bằng đầu gối từng bước về phía trước, nắm chặt áo choàng mục sư của Tưởng Tư Tư.
Nàng đang sám hối, trong nhà thờ nhỏ này.
Nàng nỉ non nói lập đi lập lại: "Con là tội nhân."
Tưởng Tư Tư cúi xuống, ôm chặt nàng.
Camera kéo vô hạn về trước, cả phim trường yên tĩnh không tiếng động.
Phó đạo diễn chăm chú nhìn máy quay.
Tưởng Tư Tư đứng trước camera, tháo mũ trùm đầu ra, cầm lấy cái loa bên cạnh, hô: "Nữ chính Lãnh Tương, đóng máy!"
Tất cả mọi người vô tay hoan hô.
Chị bên kịch cầm khăn giấy trong tay, lau nước mắt gào khóc: "Cô ấy diễn hay quá huhuhu tôi điên rồi, tôi khóc chết mất!!"
Thợ trang điểm cũng gạt nước: "Cô viết kịch bản cũng rất hay, sao đột nhiên lại nghĩ thêm cảnh này vậy, quả thật là thần bút, tuyệt."
Phó đạo diễn bên cạnh nhìn thấy rõ ràng đã hô cắt nhưng Lãnh Tương và Tưởng Tư Tư vẫn đang ôm nhau, ông nói: "Đúng vậy, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tưởng Tư Tư làm cameo trong phim của chính mình, tuy rằng chỉ lộ ra một đôi mắt, cũng không biết mai mốt khán giả có nhìn ra không nữa."
Vậy là tất cả các cảnh quan trọng trong [Xa Xỉ Phẩm] đã cơ bản hoàn thành, chỉ cần làm một vài công tác hoàn thiện nữa, đoàn phim cũng có thể tạm gọi là thu công.
Bất tri bất giác [Xa Xỉ Phẩm] thế mà lại quay xong rồi.
Phó đạo diễn đã tổ chức cho nhân viên công tác thu dọn đạo cụ tại chỗ, chuyển những cảnh cuối vào trong phòng.
Trong nhà thờ cũ, Lãnh Tương vẫn ôm Tưởng Tư Tư không buông.
Nàng quỳ trên mặt đất, Tưởng Tư Tư cúi người ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Tưởng Tư Tư hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Lãnh Tương lau nước mắt, khóe mắt bị nàng chà đỏ lên.
Trông nàng như mất hồn, từ sau khi nghỉ Tết trở về tiếp tục quay phim, chỉ cần bắt đầu diễn, bước vào trường quay, nàng liền bắt đầu trầm xuống.
Nói cách khác, nàng bị cảm xúc của Tô Tình ảnh hưởng mà trở nên u sầu.
Lãnh Tương thành thực lắc đầu: "Không ổn lắm."
Tưởng Tư Tư nói: "Diễn viên diễn chính là như vậy, muốn diễn cho nhân vật thật sống động, vậy thì phải đặt linh hồn của mình vào giàn hỏa, phải biết thích ứng.".