Kỷ Vân Thư cảm thấy, bản thân mình nhất định đã bị đầu độc bởi những lời âu yếm của Cảnh Dung.


Trước kia khi nghe những lời này, nàng đều cảm thấy cả người tê dại, hiện tại nghe thấy, nàng lại cảm thấy dư vị vô cùng giống rượu gạo, không thể giải thích.


Đúng vậy, mình nhất định đã bị trúng độc, chắc chắn là như thế!

Cảnh Dung rất vừa lòng với phản ứng của nàng.


Hắn ngạo kiều nói, "Tiểu yêu tinh, đêm nay nàng tới hay không, bổn vương sẽ để cửa cho nàng."

Kỷ Vân Thư: "......"

Được thôi, không khí lãng mạn vừa mới bùng cháy, nháy mắt bị những lời này của hắn dập tắt.


Nàng đành phải dùng sức đẩy, rút người ra khỏi cánh tay rắn chắc của hắn, lập tức bật người sang một bên, vừa khiêm tốn sửa sang lại quần áo, vừa nói, "Nghiêm túc một chút, vừa rồi rốt cuộc chàng muốn nói với ta điều gì?"

"Nàng đoán!"

"Không muốn đoán, nếu chàng không nói thì thôi."

Nàng xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Cảnh Dung túm chặt.


"Được rồi, đừng náo loạn, ta nói thật là được." Hắn nghiêm túc nói, "Nàng có biết, mấy đương gia của phái Lưu Bang năm đó, hiện tại đã xuất hiện sáu người."

Sáu người?

Kỷ Vân Thư ngẫm nghĩ, không có!

Cho dù tính cả Lý Xa, cũng chỉ mới năm người.


Nàng bối rối hỏi, "Hay là chàng muốn nói, Ngọc Âm cô nương thật ra là nam giả nữ, nàng ấy căn bản chính là một nam nhân, là một trong bảy huynh đệ?"

Ngay sau đó, Cảnh Dung ngoắc ngón tay, dùng sức gõ trên trán nàng một cái.


"Suy nghĩ gì vậy? Lúc xử án thì rất khôn khéo, sao lúc này lại giống như đồ ngốc.
Hay là, bổn vương gõ gõ mở ra, nhìn xem bên trong có phải đã bị sũng nước hay không."


Kỷ Vân Thư ăn đau xoa xoa trên trán, hung hăng trừng hắn một cái.


"Vậy chàng nói xem, ai là người thứ sáu?"

Cảnh Dung nói rõ, "Vân Đồng Dương!"

"Vân Đồng Dương?"

Kỷ Vân Thư giật mình!

"Long Dương tiêu cục - Vân Đồng Dương?"

"Không sai."

Kỷ Vân Thư đột nhiên bật cười, cảm thấy chuyện này có chút buồn cười, rất thú vị.


Quả thực thú vị hơn xem những câu chuyện phiếm của những người nổi tiếng.


"Thật không ngờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, còn tình cờ trúng vào một khối." Nàng lại hỏi, "Nhưng, sao chàng biết được?"

Cảnh Dung đáp lại, "Bổn vương phái người tới Lý phủ điều tra mực nước thì phát hiện ra.
Bọn họ hói đã tận mắt nhìn thấy Vân Đồng Dương đi tìm Lý Minh Châu, hơn nữa còn gọi hắn là Ngũ đệ.
Sau đó, hai người vào trong phòng, không biết đã nói những gì."

"Việc này, thật đúng là càng ngày càng thú vị.
Chẳng phải Lý Minh Châu từng nói, bởi vì có một số chuyện nên bảy huynh đệ cuối cùng đều đường ai nấy đi? Nếu đã thề cả đời không qua lại với nhau, không đi cùng đường, vì sao lại vừa khéo như vậy, sau hai mươi năm, toàn bộ đều xuất hiện ở thành Du Châu? Mối quan hệ đã tan vỡ này, dường như không rõ ràng lắm!"

"Chẳng lẽ, ba vụ án mạng kia, thật sự có liên quan tới bảy huynh đệ?" Cảnh Dung nghi ngờ.


Kỷ Vân Thư không dám đưa ra kết luận, chỉ nói, "Hiện tại có nhiều chứng cứ, nhưng ta lại cảm thấy không có manh mối, khiến người không sờ tới được, không thể nhìn thấu.
Đây là lần đầu tiên ta gặp được một vụ án như vậy, không thể nói khó giải quyết, chỉ là quá quỷ dị."

"Không phải quá quỷ dị, mà là hung thủ quá thông minh."

Cảnh Dung nói với giọng an ủi!

Kỷ Vân Thư nhìn hắn một cái, cười cười, không nói nữa.


Không bao lâu sau, Thời Tử Nhiên đi tới, nói là Vệ công tử đã tỉnh, nhưng không chịu uống thuốc, không chịu ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống, cứ ngồi ở trên giường không nói một câu, ngây ngốc.



Có vẻ còn ngốc hơn cả lúc trước!

Điều này khiến Kỷ Vân Thư sợ hãi, cuống quít chạy qua.


Trong phòng!

Mộ Nhược đang bưng một bát cơm đứng ở mép giường.


"Tiểu vệ a tiểu Vệ, con người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến nỗi phát hoảng.
Ngươi nhìn ngươi xem, đã gầy như vậy rồi, nếu ngươi lại không ăn, ngươi sẽ chết.
Đến lúc đó, chúng ta không có tiền đại táng cho ngươi, chỉ bọc cho ngươi một cái chiếu, ném vào bãi tha ma, sau đó sẽ có sói hoang chó hoang tới ăn thi thể ngươi, ăn ngươi đến khi chỉ còn lại xương."

Miệng tiện đến nỗi không thể hô hấp!

Từng nghe qua có người sẽ không biết an ủi người khác, nhưng lại chưa từng nghe qua người đó sẽ an ủi người khác kinh khủng như vậy.


Vệ Dịch mang theo gương mặt tiều tụy, căn bản không thèm để ý tới hắn.


Đôi mắt vốn trong veo, hiện tại mê ly tan rã nhìn chằm chằm vào chăn đệm trong lòng bàn tay!

Hắn dùng thêm chút sức, siết chặt.


Mộ Nhược thở dài một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ, "Được thôi, ngươi là lão tổ tông, là lão tổ tông của Mộ Nhược ta.
Đời này của ta, thật sự chưa từng năn nỉ người ta ăn cơm.
Ngươi nể mặt chúng ta ở chung mấy tháng, hãy ăn cơm đi, được không?"

Mộ Nhược nhẹ nhàng cầu xin, đưa bát cơm vào trong tay Vệ Dịch!

Kết quả ——

Choang một tiếng!

Vệ Dịch giơ tay hất một cái, bát cơm rơi thẳng xuống mặt sàn, vỡ nát, mấy miếng thịt heo yêu thích của hắn cũng lăn ra.


Mộ Nhược lùi về phía sau vài bước, nhưng không hề tức giận, ngược lại đau lòng nhìn đồ ăn ở trên sàn nhà, vò đầu bứt tai, hận không thể mài sắt thành thép nhìn Vệ Dịch.



"Tiểu tử ngươi, lãng phí lương thực đáng xấu hổ, mọi thứ đều rất vất vả mới có được, ngươi không biết hay sao?."

Vệ Dịch không hề đáp lại!

Bên ngoài, Kỷ Vân Thư thu hết cảnh này vào trong đáy mắt.
Khi đang chuẩn bị nhấc chân bước vào, nàng lại bị Cảnh Dung giữ chặt.


"Hãy để ta đi."

"Chàng đi? Chàng muốn nói gì?" Kỷ Vân Thư buồn bực.


Hắn dùng cằm chỉ chỉ Vệ Dịch bên trong, "Sẽ có cách, yên tâm đi."

Vì thế ——

Cảnh Dung cất bước đi vào!

Kỷ Vân Thư chỉ đứng ở cửa nhìn vào, hy vọng Cảnh Dung đừng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề là được.


Tuy nhiên, Thời Tử Nhiên nên cạnh lại vui sướng khi người gặp họa, nheo mắt nói, "Kỷ tiên sinh, ngươi đoán xem, Vương gia sẽ dùng gối đầu? Hay là dùng kiếm?"

Hả?

Hắn có ý gì?

Nàng quay đầu nhìn hắn, mang theo ánh mắt dò hỏi.


Thời Tử Nhiên nhún vai, "Dựa theo tính tình trước kia của Vương gia, hoặc là dùng gối đầu đè chết Vệ công tử, hoặc là một kiếm giết hắn, xong hết mọi chuyện.
Rốt cuộc, tình địch như thế không thể giữ lại."

Ngươi nha!

"Ngươi rất nhàn hay sao?" Kỷ Vân Thư lạnh lùng hỏi.


"Một chút."

"Vậy đi theo hòa thượng niệm kinh đi."

"Niệm kinh gì? Ta đã ở chùa ăn chay nửa năm, không chịu nổi niệm kinh lần nữa." Hắn mang vẻ mặt ghét bỏ, hỏi tiếp, "Nhưng, Kỷ tiên sinh muốn ta niệm kinh làm gì?"

"Ngừng ngâm nga!"

Hòa thượng niệm kinh, đừng ngâm nga!


Nàng vẫn biết về câu nói ngụ ngôn này.


Thời Tử Nhiên tối sầm mặt lại, đành phải xám xịt tránh qua một bên.


Trong phòng!

Sau khi Cảnh Dung tiến vào, ý bảo Mộ Nhược chờ hắn tới xử lý.


Mộ Nhược buông tay, củ khoai lang phỏng tay này, ném đi là tốt nhất.
Vì thế hắn đi tới chiếc ghế hoa lê bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu yên lặng uống rượu.


Toàn bộ trong phòng tràn ngập mùi hương rượu nồng đậm.


Cảnh Dung ngồi xuống ở mép giường, gọi một tiếng "Vệ Dịch".


"......"

"Bổn vương không biết cách an ủi người khác, nếu như ngươi đang nghe, vậy hãy nghe cho rõ, bổn vương chỉ nói một lần."

"......"

"Vân Thư vẫn luôn xem ngươi là người thân của nàng, là người thân duy nhất ở trên đời này của nàng.
Nếu thật sự muốn nói nàng quan tâm tới ngươi bao nhiêu, bổn vương có thể đảm bảo với ngươi, nàng thậm chí có thể chết vì ngươi."

Ồ!

Ánh mắt mất tập trung của Vệ Dịch dần dần di chuyển, nhìn về phía Cảnh Dung, nhưng không nói lời nào.


Khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Dung lúc này cũng dịu lại, tiếp tục nói, "Vệ Dịch, cả đời này Vân Thư đều sẽ không rời khỏi ngươi, nàng sẽ vẫn luôn chăm sóc ngươi.
Nhưng, ngươi không thể bởi vì như thế, khiến nàng cảm thấy gánh nặng trong lòng.
Ngươi phải hiểu được, tình cảm giữa người thân, không phải là tình yêu chân chính.
Nàng không phải là thê tử của ngươi, hiện tại không phải, tương lai cũng không phải.
Ngươi có hiểu hay không?"

Đó là một loại sức mạnh!

Một loại khí phách!

Hơn nữa, do cũng là lời khuyên giải an ủi.



.