Edit: Tiểu Hy Hy.

Nàng khẽ cười một tiếng, cúi người hành lễ với tượng thần Ánh Sáng duy nhất bên trong điện.

“Quang Minh thần tại thượng, tín đồ trung thành nhất của ngài, Hathaway Louis, thề đem thể xác và tinh thần thuần khiết nhất để phụng hiến cho ngài, cả đời cũng không thay đổi, nếu có phản bội, hãy trừng phạt lên cơ thể của ta, vĩnh thế không được cứu rỗi.”

Thần Ánh Sáng vuốt cằm, buồn cười nhìn tín đồ của hắn nghiêm trang hố người: Nàng nói dùng cả cơ thể và tinh thần để phụng hiến thần minh, chứ không hề đề cập đến chuyện trinh tiết của mình.

Nhớ tới biểu tình tinh quái trong lén lút của nàng, hoàn toàn không giống với bộ dáng thánh khiết đoan trang này, Quang Minh thần đỡ trán cười.

Làm sao… có thể đáng yêu đến vậy chứ.

Toàn bộ đại điện đều trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng nói trong sáng của Cố Thịnh Nhân quanh quẩn còn vang lên.


Tượng cao cao tại thượng không hề có động tĩnh.

Cố Thịnh Nhân quay đầu lại, ung dung nhìn Heidy.

Heidy trợn to hai mắt: “Không thể nào, chuyện này không thể nào! Rõ ràng ta tận mắt nhìn thấy…”

Nàng quỳ trước tượng thần Ánh Sáng, cầu nguyện với thần minh: “Thần minh tại thượng, nhất định ngài đã bị nữ nhân này lừa gạt, ta đã tận mắt nhìn thấy, nàng đã không còn trinh tiết, nàng… A!”

Mọi người hoảng sợ nhìn, từng ngọn lửa kim sắc hư vô dần bốc lên trên thân thể nàng ta.

Nhìn nữ nhân không ngừng lăn lộn kêu gào vì đau đớn trên mặt đất, mọi người lúc này mới nhớ tới lời thề mà nàng thề lúc trước: “Thần Ánh Sáng ở trên cao, nếu Heidy ta ác ý chửi bới đến danh dự của Thánh nữ, lập tức để ta bị thánh hỏa thiêu đốt, cả đời không được cứu rỗi!”


Trong mắt thần linh quả thật không thể dung một hạt cát nào.

Cố Thịnh Nhân nhìn Heidy đang chống đỡ thân thể quỳ xuống cầu xin bên chân tượng thần, trong lòng không có chút gì gọi là thương hại.

Nếu mưu kế của nàng ta thành công, người hiện giờ quỳ trên đất đau khổ cầu xin, chỉ sợ là Hathaway.

“Dẫn ả tội đồ này đi, vĩnh viễn trục xuất khỏi giáo đình Ánh Sáng!” Cố Thịnh Nhân nhàn nhạt mở miệng.

Bên người lập tức có nhân viên thần chức đi ra lôi Heidy đang thống khổ bất kham rời khỏi.

Thánh hỏa trên người nàng ta là sự trừng phạt của thần minh, chỉ tác dụng lên linh hồn của Heidy, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với người khác.

Hoàng đế của đế quốc Auci cũng lập tức tỏ vẻ. Lãnh thổ của đế quốc Auci, không chào đón tội đồ bị thần minh ghét bỏ.

Tiếng kêu rên của Heidy dần dần đi xa, nghi thức chúc phúc bị dang dở khi nãy cũng tiếp tục.


Chỉ là lúc này đây, mọi người lại có thêm một bước nhận tri đối với thần sủng của Thánh Nữ, thái độ đối xử với nàng cũng trở nên thận trọng hơn.

Hoàng đế của đế quốc Auci đích thân bế Hoàng trữ.

Cố Thịnh Nhân nhẹ nhàng ngưng tụ sức mạnh ánh sáng thuần khiết trên tay, điểm vào ấn đường của đứa bé: “Mong thần minh cao cao tại thượng có thể nghe được lời ta, ban cho đứa bé này những gì tốt đẹp nhất, để nó có được thiên phú không gì sánh kịp, phẩm cách tốt đẹp vô tư, nó sẽ trở thành chiến sĩ anh dũng nhất, quân chủ thánh minh nhất của đại lục, vì nó, con dân của đại lục sẽ có được cuộc sống hạnh phúc ấm no.”

Nàng mở mắt, thu hồi sức mạnh trên tay.

Lúc này, đứa bé trong lòng Hoàng đế đột nhiên mở mắt, nhìn Cố Thịnh Nhân cười khanh khách, đôi mắt màu lục thanh triệt không tì vết, hệt như thủy tinh trong suốt.
Cố Thịnh Nhân cũng nhịn không được cười khẽ, duỗi tay khẽ vuốt ve gương mặt trắng trẻo mềm mại của đứa nhỏ.

“Đa tạ Thánh Nữ.” Hoàng đế thật lòng nói lời cảm tạ với Cố Thịnh Nhân.

“Bệ hạ đa lễ. Dù sao, Hoàng trữ cũng là đệ đệ của ta, này cũng coi như là người tỷ tỷ như ta, giúp đỡ chút sức mọn cho nó.”

Cố Thịnh Nhân vừa dứt lời, một đường sáng nhu hòa từ trong quyền trượng mà nàng đang cầm bay vào trong thân thể Hoàng trữ.

“Cảm tạ thần linh!” Hoàng đế đại hỉ.

Các quý tộc của đại lục Auci cũng vui mừng khôn tả, đây là lòng thương do thần Ánh Sáng ban xuống đại lục Auci.

Chỉ có Cố Thịnh Nhân đỏ mặt, vừa rồi nàng nghe được rõ ràng, bên tai truyền đến một câu nói:

“Này cũng coi như là người tỷ phu như ta, tặng cho nó quà gặp mặt.”