Trong lòng Lạc Tang cảm thấy ấm áp, tới Hạ thành lâu như vậy, rất ít người sẽ quan tâm tới cô.
Có đôi khi giữa người với người quan tâm nhau không phải ở vấn đề thời gian, giống như cô và Dịch Tĩnh Tây vậy, quen biết lâu như thế còn không phải nói phản bội liền phản bội sao.
“Chị Miêu, em còn trẻ, có thể chịu được, cũng cảm thấy khá tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” chị Miêu nói: “Lúc trước chị chưa nói với em, vị Niên thiếu gia mà em chăm sóc không phải là kẻ có tiền bình thường đâu, em không phải là người Hạ thành cho nên không rõ, Niên gia này dậm chân một cái đủ để chấn động cả Hạ thành chúng ta, tổ tiên Niên gia ba đời là thế gia quân chính, mẹ cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn Trung Châu.”
“Tập đoàn Trung Châu?” Lạc Tang sửng sốt, tuy không hiểu nhiều về thương trường nhưng cô từng nghe ba nói qua tập đoàn Trung Châu này là thuộc top 300 cường quốc xí nghiệp của toàn thế giới, sản nghiệp chủ yếu là bất động sản, tài chính, du lịch, bệnh viện… tổng tài sản mấy trăm tỉ.
“Đúng vậy, ông ngoại của cậu ta là chủ tịch tập đoàn Trung Châu.” Chị Miêu tiếp tục nói: “Vị Niên thiếu gia này vốn tính toán kế tục cha mình làm quân chính, chỉ tiếc 21 tuổi năm ấy ở bộ đội tham gia quân ngũ, trong lúc làm nhiệm vụ bị thương, không bao giờ có thể tham gia quân ngũ, sau đó xuất ngoại đi học, sau khi trở về liền mở một công ty đầu tư, có thể là tổ tiên trời sinh có đầu óc kinh thương, ngắn ngủn bốn năm mà công ty đầu tư công ty này có quy mô đạt tới 10 tỷ usd.”
Lạc Tang trợn mắt há hốc mồm.
Tên gia hỏa có chứng cưỡng bách lại hay xoi mói thế mà lại giỏi như vậy.
Người so người, có phải cô sống quá uổng phí hay không?
“Cho nên, nếu em có thể làm việc lâu dài ở đó, lại không làm cậu ta phản cảm, có thể nhận thức người như vậy, về sau không sợ ở Hạ thành bị người bắt nạt.” Chị Miêu cười nói: “Người ta chẳng khác gì Thái tử, à, đúng rồi, sắp ăn tết, người hầu nhà bọn họ được nhận tiền thưởng đến mấy chục vạn đấy”
Lạc Tang cười nhẹ: “Chị Miêu, em không có mơ mộng hão huyền, em không phải là bảo mẫu thâm niên của Niên gia, mới tới hai, ba ngày, Niên tổng cũng không thích em, người ta có lắm tiền cũng sẽ không ném như nước chảy, còn có, em không định ở lại Niên gia cả đời, chờ vết thương của Niên tổng khỏi hẳn, em sẽ rời đi.”
Chị Miêu thở dài, nhưng thật ra giọng điệu lại đầy tán thưởng: “Lạc Tang này, em nói em còn nhỏ tuổi mà chẳng tham lam, hiện tại ai mà không muốn kiếm nhiều một chút, chỉ có em là làm chị cảm thấy ngoài ý muốn.”
Lạc Tang cười khổ dời tầm mắt nhìn bên ngoài xe điện ngầm.
Có lẽ từ bé cô sống trong hoàn cảnh ưu việt, chưa từng lo lắng vì tiền, dù hiện tại đã hai bàn tay trắng nhưng cô đã quen rồi.
....
Từ tàu điện ngầm ra ngoài, Lạc Tang mua mì gói và đồ ăn vặt ở siêu thị bên cạnh, cô còn cân nhắc nửa đêm đói bụng hoặc là có thời gian có thể nấu ăn, rốt cuộc mỗi ngày ngủ không ngon lại chỉ có thể gặm màn thầu thật sự không phải chuyện tốt.
11 giờ 30 trở lại biệt thự, Niên Quân Đình còn chưa trở về, cô cầm theo đồ ăn vừa mua đi phòng bếp: “Chị Lan, có thể cho tôi mượn bếp nấu đồ ăn hay không?”
“Ai da, sao cô lại tự mình mua đồ ăn tới chứ?” Chị Lan thật cảm thấy xấu hổ thay thiếu gia nhà mình: “Muốn ăn gì lấy trong tủ lạnh là được.”
“Không sao, dù sao cũng không tốn là bao.” Lạc Tang cười sau đó đổ nguyên liệu ra.
Chỉ Lan nhìn túi nilon liền nhíu mày, mấy thứ này Niên gia chưa bao giờ mua, cô gái này là sống khổ quen, cũng ăn mặc cần kiệm, không biết sao bà nhớ tới con gái mình mà đau lòng, chỉ là tính tình như Niên Quân Đình bà cũng không thể làm gì.