Ngô quản gia thấy thế cũng không nói gì nữa.

Mười phút sau, Lạc Tang xách túi của mình rời khỏi biệt thự.

Niên Quân Đình nhìn bóng dáng rời đi của cô, trong mắt hiện lên sự bất mãn, khó có được đêm qua bởi vì bị cô ta đụng vào có phản ứng mà mình mới có lòng tốt cho cô ta ngồi đỡ một đoạn, cô ta thì hay ho rồi, thật không biết tốt xấu.

....

Biệt thự nằm cách xa nội thành, Lạc Tang đi bộ mười mấy phút mới ngồi trên xe buýt, bốn mươi phút sau mới xuống xe, đi vào một tiệm mì ven đường.

Ngày hôm qua ăn cải trắng, màn thầu cả ngày, miệng cô chẳng còn mùi vị gì cả. Thật vất vả mới ra ngoài được, phải ăn một bữa cho no dạ dày đã.

Cô gọi một phần mì thịt bò, bánh quẩy, sữa đậu nhanh, bữa sáng nhanh chóng được mang ra, cô ăn rất ngon lành.

Cô ăn nghiêm túc cho nên không chú ý tới một chiếc Rolls-Royce màu đen bởi vì đèn đỏ mà dừng lại giữa đường.

Người ngồi trong xe vừa hay là Niên Quân Đình đang chuẩn bị đi bệnh viện trị liệu vật lý.

Từ sau khi bị thương, mỗi tuần có ba ngày là phải đi bệnh viện làm trị liệu vật lý xương sống.

Anh ta vừa nghe xong quảng cáo trên đài, xe vừa dừng lại, có lẽ là chờ lâu cho nên không kiên nhẫn nhíu mày: “Sao lại chậm như vậy?”

“Thiếu gia, sắp đến tết rồi, có nhiều người ra nước ngoài, người đi làm thuê xứ khác lúc này đều trở về ăn tết cho nên lưu lượng xe đông hơn gấp mấy lần.”Ngô quản gia giải thích.

Niên Quân Đình bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên chú ý tới một quán mì đơn sơn ở ven đường, nơi đó có một hình bóng quen thuộc, áo lông dệt màu đen mắt kính to, không phải người đàn bà sáng nay ra cửa thì là ai vào đây nữa?

Không phải nói về nhà lấy quần áo sao, thế mà lại ở chỗ này ăn mì thịt bò.

Nhìn tướng ăn ngấu nghiến của cô ta kìa, vừa ăn mì vừa ăn quẩy, gặm xong lại uống uống gì đó.

Cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Gương mặt đẹp trai của Niên Quân Đình tối sầm.

Hoá ra không muốn đi nhờ xe chính là muốn đi ăn mì thịt bò cùng bánh quẩy?

Người đàn bà này ăn thật đủ ngon lành, tìm được đủ cớ.

Nhiệt độ trong xe như hạ thấp.

Ngô quản gia nhanh chóng phát hiện khác thường, theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, đột nhiên trong lòng có chút đồng tình với Lạc Tang.

Thế mà cũng đụng nhau.

Trộm nhìn sắc mặt của thiếu gia nhà mình như phủ tầng sương lạnh: “Ha ha... Không phải Lạc Tang sao, khẳng định buổi sáng ăn màn thầu không no...”.

Cho nên thiếu gia, người ta ra ngoài ăn mì thịt bò cũng có thể hiểu, cậu không cần bày ra biểu tình dữ tớn giống như con chó nhà cậu nuôi không có đồ ăn mà chạy ra ngoài ăn xương nhà người khác vậy chứ?

“Phải không, ý của ông là tôi khắt khe cô ta?” Niên Quân Đình ngoài cười nhưng trong không cười liếc xéo.

Nếp nhăn trên mặt Ngô quản gia cứng đờ: “Không phải, màn thầu dinh dưỡng, người phương bắc mỗi ngày đều ăn màn thầu cơ mà.”

“Xem ra cô ta rất thích ăn mì thịt bò.” Niên Quân Đình bỗng nhiên giật nhẹ môi mỏng: “Vừa lúc gần đây chị Lan làm bữa sáng rất nhạt nhẽo, sáng mai nấu mì thịt bò, bánh quẩy cùng sữa đậu nành đi.”

“Ồ được….” Ngô quản gia ngẩn người, sau đó vội gật đầu.

Chẳng lẽ là ông hiểu lầm thiếu gia, thật ra trong lòng thiếu gia không vặn vẹo, nhìn đến người ta thích ăn mì thịt bò, ngày mai liền bảo chị Lan làm? Xem ra sau này ông vẫn phải khách khí với Lạc Tang một chút mới được.

....

Lạc Tang hồn nhiên không biết chính mình ăn mì đã rơi vào tầm mắt người nào đó, ăn uống no đủ, cô thỏa mãn lau miệng, tính tiền sau đó ngồi xe điện ngầm về phòng trọ dọn đồ.

Cô không có nhiều đồ, tùy tiện thu dọn một chút thì vừa lúc chị Miêu ở trung tâm chăm sóc gọi tới: “Tang Tang, mấy ngày nay ở Niên gia làm thế nào, không chịu nổi, cũng đừng quá miễn cưỡng chính mình đó nha.”