Đợi sau khi Mậu Đức được đưa đến, Triệu Hoàn phái Ngô Kiên, Mạc Trù tới tìm Tông Uyển, lựa lời nhắc lại việc cho phép quân thần quay về kinh thành. Tông Tuyển lại nói: "Không cần vội vã như vậy. Nay hai nước đã kết mối thông gia với nhau, Hoàng đế Đại Tống cũng giống như anh em của bọn ta vậy, theo lý nên thân thiết với nhau, vẫn nên ở lại thêm mấy ngày thì hơn. Quốc tướng và Nhị thái tử đã chuẩn bị một trận mã cầu vào mùng năm tháng tới, tới lúc đó mời Hoàng đế Đại Tống tham gia cùng, sau khi kết thúc chúng ta sẽ đưa quân thần mấy người quay về Biện Kinh."


Hai người khó xử, nói: "Trước đó Hoàng thượng đã lệnh Ngự sử đài thông báo cho bá quan, sau khi Mậu Đức đế cơ được đưa đi có thể lập tức ra Nam Huân môn tiếp giá, chỉ e dân chúng toàn thành hiện giờ đang khổ sở đứng trông trong tuyết..."


"Việc này thì có gì khó," Tông Tuyển nở nụ cười, "Cùng lắm ta tự mình tới Nam Huân môn một chuyến, bảo bọn họ đừng chờ nữa... À, phải rồi, mấy ngày hôm nay bọn ta thiếu một số đồ dùng hàng ngày, trong quân nhàm chán, cũng muốn tìm chút nhạc cụ và đồ chơi giải sầu. Lát nữa ta lên một danh sách, các ngươi bảo Hoàng thượng lại viết chiếu thư, ta tiện đường đưa đến cho quan lại trong kinh thành."


Ngô Kiên, Mạc Trù nhìn nhau thở dài, hàng mày nhíu chặt, cuối cùng chỉ đành khép nép vâng mệnh rời đi.


Ngày hôm nay sau khi tuyết tan trời hửng sáng, ánh nắng chan hòa, nhân dân trong thành được tin Hoàng đế sắp quay về vui sướng vô cùng, tinh thần phấn chấn, đều đua nhau đổ dồn về Nam Huân môn, dài cổ ngóng trông ngự giá trở về. Nào ngờ cuối cùng chờ được không phải Triệu Hoàn mà là một tướng Kim. Thấy tướng Kim rút một cuộn văn thư ra giao cho thần tử Tống trong thành, các đại thần đều chung đầu xì xào bàn luận, một tờ thông báo mới lại nhanh chóng được dán lên: "Hai nước hòa hảo, mỗi bên giữ lời hứa, xa giá cùng hai nguyên soái nghị sự, đã sắp sửa kết thúc, sẽ sớm quay về. Mong dân chúng an cư lạc nghiệp, đừng sinh lo lắng buồn bã, nếu mọi người tụ tập đông đúc sẽ làm lỡ việc lớn."


Sau khi dán thông báo, lập tức có binh sĩ Tống vâng lệnh giải tán đám đông trước Nam Huân môn, song bách tính buồn bã thở dài, mãi không chịu rời đi. Tông Tuyển đứng trên thành lâu, vừa đợi quan Tống đưa vật dụng yêu cầu tới, vừa lạnh nhạt quan sát mây chiều mờ mịt trong thành, khuôn mặt không biểu cảm. Tới khi mặt trời lặn, Khai Phong phủ phái người đưa đồ đạc tới, có vật phẩm tế trời, pháp phục, cờ lọng, quan miện, kiệu xe, ngà voi, châu báu, đá quý, màu nhuộm, mũ áo, thư tịch, nhạc cụ, đồ dùng thờ cúng, đồ chơi giải trí, chất đầy hàng xe, nối đuôi nhau đi mãi không dứt. Dân chúng đứng bên trông thấy đều bi phẫn, song bởi có quân lính Tống canh chừng nghiêm ngặt nên không ai dám có hành vi quá khích.


Đợi chiếc xe chở đồ cuối cùng ra khỏi thành, mặt trăng đã treo trên đầu ngọn liễu. Tông Tuyển thong thả sải bước xuống lầu, lại nghe thấy lúc này có người đang cất tiếng hát trong thành, giai điệu buồn thương vô cùng. Ban đầu là một người, sau đó nhiều người khác cùng hòa theo, cuối cùng trăm ngàn người cùng hát. Tông Tuyển dừng bước, chăm chú lắng nghe, thấy lời bài hát có đoạn: "Liễu xanh vượt tường cung, điện các không người Xuân đằng đẵng, yến về bay liệng vẫn như xưa. Nhớ quân vương, trăng tàn hoàng hôn người xót thương."*


(* Đây là bài Ức quân vương của tác giả Tạ Khắc Gia thời Tống, nói về nỗi đau khi kinh đô Tống triều bị quân Kim chiếm đóng.)


Ngày tiếp theo sau khi Mậu Đức đế cơ được đưa vào trại, Tông Vọng nhắc tới việc có ý định thả Triệu Hoàn về kinh với Tông Tuyển: "Tiếp tục giữ tiểu tử này ở đây thiệt nhiều hơn lợi. Quốc tướng có ý phế lập, đệ biết ăn nói, khuyên bảo y nhiều hơn chút. Ta sẽ bí mật đòi Triệu Hoàn thêm chút lợi lộc, xin cho hai huynh đệ chúng ta mấy đế cơ nữa."


Tông Tuyển thấy y sắc mặt tươi tỉnh, giữa lúc nói chuyện không giấu nổi nét vui sướng trên khuôn mặt, khi nhắc tới "đế cơ" ý cười kia như tràn ra khỏi ánh mắt, thầm biết ắt hẳn Mậu Đức đế cơ vô cùng vừa ý y, quyết định thả Triệu Hoàn khả năng cao cũng là do Mậu Đức khuyên nhủ. Tông Tuyển thấu hiểu mỉm cười, cũng không nhận lời, chỉ nói: "Có phế lập hay không, chúng ta đã dâng thư trình lên Lang chủ, xin ngài định đoạt. Trước khi ngài hạ lệnh, chúng ta không tiện đưa ra bất cứ quyết định nào."


Tông Vọng vỗ vai y, đáp: "Lang chủ ở tận Thượng Kinh xa xôi, lại không rõ tình hình ở đây, chắc sẽ để chúng ta đưa ra quyết định. Đệ chỉ cần nhớ tới lúc đó nói giúp nhị ca là được."


Tông Tuyển chỉ cười không đáp, lát sau lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Mậu Đức đế cơ rất đẹp ư?"


Không lâu sau, Tông Tuyển liền gặp được Mậu Đức đế cơ.


Ngày hôm ấy y tới Thanh Thành nghị sự cùng Tông Hàn, quay về Lưu Gia Tự truyền đạt lại ý kiến của y cho Tông Vọng. Vừa tới trước cửa sân Tông Vọng ở, y trông thấy binh sĩ đang đốt lửa trên nền tuyết cạnh chân tường, mấy người đang quây quần bên đống lửa nói cười. Trong khoảng sân đó còn có mấy nữ tử Tống mới được đưa đến, trong trại đã không còn đủ lều bạt cho bọn họ ở, chỉ đành chen chúc dưới mái hiên bên ngoài hành lang, cũng chỉ có một tấm chăn chiên chắn gió, lúc này đã lạnh tới mức mặt mày tím tái, run rẩy dựa sát vào nhau, trông thấy quân sĩ Kim đối lửa, ánh mắt đều chất chứa hi vọng.


Quân Kim để ý thấy, quay sang nhìn nhau nở nụ cười quái dị, có một kẻ vẫy tay gọi nữ tử Tống đi qua: "Tới đây sưởi ấm này."


Tông Tuyển biết bọn họ không phải có ý tốt gì, nhất thời nổi hứng, bèn đứng lại lặng lẽ quan sát xem bọn họ định làm gì tiếp theo.


Thấy bọn chúng vẫy gọi, mấy nữ tử Tống đa số không dám đi qua, chỉ có một tiểu cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi quả thực không tài nào chịu nổi cái lạnh nữa, cuối cùng cũng đứng lên, có chút chần chừ đi về phía đống lửa.


Còn cách đống lửa một đoạn, đã có binh sĩ Kim đột ngột vươn tay ra kéo ngã nàng, ôm vào lòng. Nữ tử kinh hãi kêu lên vùng vẫy, song không sao thoát thân nổi. Lúc này một binh sĩ khác đã đốt cháy một cành cây, cười lớn nói: "Đừng vội đừng vội, đốt lửa cho cô đây..." Nói đoạn đưa cành cây về phía y phục nữ tử.


Ngọn lửa nhanh chóng bén vào vạt và ống tay áo cô gái, cô gái kinh hãi tột cùng, khản giọng gào thét, dùng hết sức lực cố gắng thoát ra khỏi vòng tay lính Kim. Lính Kim đó cũng thuận thế buông ra, cùng đồng bọn đứng dậy, điên cuồng cười nhìn y phục cô gái bốc cháy chạy loạn va đập trong sân. Các cô gái khác cũng đều đứng lên, giữa lúc kinh hoảng đã quên sạch nên ứng cứu thế nào, ai nấy đều rưng rưng như sắp khóc đứng như trời trồng.


Tông Tuyển vẫn chỉ đứng bên quan sát, không có ý ra tay giúp đỡ, đoán được đại khái kết cục của màn kịch ác ý này bèn không còn hứng thú gì nữa, chuẩn bị tiến vào gặp Tông Vọng.


Mà lúc này rèm cửa khách sảnh Tông Vọng được khẽ khàng vén ra, nửa thân ảnh một nữ tử xuất hiện trong tầm mắt Tông Tuyển.


Chiếc rèm được vén lên che khuất một nửa khuôn mặt, song như vậy đã đủ để nhìn ra mắt mày xinh đẹp của nàng. Làn da trắng nõn mịn màng, như chim Hồng thoáng qua, thanh khiết như ánh nắng ban mai.


Trông thấy thảm cảnh của nữ tử Tống, nàng thoáng kinh hãi, sau đó nhanh chóng buông rèm, che đi đôi mắt ngấn lệ buồn.


Tông Tuyển lại đứng lại, đợi Tông Vọng xuất hiện. Quả nhiên không tới một khắc sau, Tông Vọng đã kéo phăng rèm cửa xông ra, chỉ vào nữ tử Tống ra lệnh cho lính Kim: "Dập lửa!"


Lính Kim thấy y đôi mắt trợn trừng, gân xanh trên trán chằng chịt, khuôn mặt tức giận, ai nấy đều sợ hãi đứng lên, lập tức lao về phía nữ tử Tống dập lửa.


Tông Vọng liếc nhìn nữ tử Tống trên người đầy vết bỏng, đang nửa nằm trên mặt đất rơi nước mắt, lại quát mắng mấy tên lính kia: "Sáng sớm ngày ra không chăm chỉ luyện tập lại ở đây đốt lửa gây chuyện, chán sống rồi hả? Đều cút hết cho ta, mỗi người lĩnh hai mươi quân trượng!"


Lúc này, nữ tử sau bức rèm lại lặng lẽ đi tới, đứng phía sau Tông Vọng. Tông Vọng trông thấy Tông Tuyển, ý cười lan tràn, kéo nữ tử ra, nói với Tông Tuyển: "Đây chính là tẩu tử mới của đệ, Mậu Đức đế cơ."


Tông Tuyển tiến lên hành lễ, Mậu Đức cũng đáp lại, sau đó khẽ dời gót sen, đi tới bên cô gái bị lửa làm thương, đỡ nàng đứng dậy, dịu giọng nói: "Đi theo ta." Sau đó liền chậm rãi dìu nàng ta vào phòng.


Đây là một nữ tử uyển chuyển như bài Tống từ, lại có một trái tim dịu dàng, mỗi cử chỉ hành động đều giống như gió Xuân ấm áp lướt qua khuôn mặt. Nàng ắt hẳn là mẫu hình lý tưởng trong lòng đại đa số các nam tử cương cường trên thế gian này.


Tông Tuyển càng thêm thấu hiểu sự mê đắm của Tông Vọng đối với nàng, song vẫn không nén được thở dài trong lòng.