11
Trong thơ Lý Bạch nói rằng sau khi say ta không biết trời đất gì, thuyền mộng mơ trong trẻo lấn át cả sao trời.
Chỉ có mình tôi, không biết liệu đó có phải là giấc mơ đẹp hay không
Tôi mơ thấy lần đầu gặp Lục Chấp.
Khi đó, Lục Chấp cũng vừa mới bộc lộ tài năng.
Bộ phim đầu tiên anh tham gia đã lên top tìm kiếm dẫn đến doanh thu phòng vé tăng chóng mặt.
Tình cờ thay, bên nhà sản xuất với gia đình tôi có chút giao tình.
Chúng tôi gặp nhau tại một bữa tiệc mừng, nơi ánh đèn bị che khuất và có những tấm kính trong veo.
Ekip phim ngạc nhiên nhìn tôi, họ đứng cạnh tôi một cách sống động.
Anh ấy có khát vọng mãnh liệt, với nghị lực bền bỉ và quyết tâm trong cả con người.
Tôi bước đến gần anh, đầu óc không biết bị úng nước hay gì.
Sau vài câu nói vui vẻ, tôi hỏi anh ấy:
"Tại sao con quạ lại giống con quạ?"
Lục Chấp sửng sốt một lát rồi mỉm cười.
Tôi không nhớ câu trả lời của anh, tôi chỉ nhớ nụ cười đó làm tôi choáng váng.
Giống như ngủ trên một chiếc thuyền nhỏ hẹp.
Tưởng chừng như rất vui vẻ nhưng nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống biển sâu.
Khoảnh khắc mở mắt ra, tôi nhìn thấy nóc xe tối đen.
Lục ca đưa tay chạm vào trán tôi:
"May mắn thay, không bị sốt."
"Hả?"
"Dậy đi, dậy và làm việc đi nào."
Ah?
Lục ca nhìn ngắm bộ dáng ngốc nghếch của tôi và mỉm cười giải thích:
"Đạo diễn gọi em về làm việc."
Thì ra là như vậy, tôi thay đổi tư thế mới nhận ra mình ngủ trên xe.
Lục ca giải thích: “Chúng ta đều say rượu nên không thể lái xe, vì vậy không kiếm được phòng, chỉ có thể ủy khuất em ngủ trong xe thôi.”
Đó không phải là điều tôi muốn hỏi. Còn một điều nữa làm tôi lo lắng hơn:
"Không phải anh uống thuốc sao? Tại sao anh uống thuốc rồi mà còn uống rượu?"
"Tôi lừa em thôi."
Khoảnh khắc đèn đỏ, Lục ca quay đầu nhìn tôi:
“Đó là vitamin, còn em, em mơ thấy giấc mơ đẹp à?”
Tôi bị hỏi đến sửng sốt, há miệng, rốt cuộc cũng không hỏi ra chuyện tôi có nói mớ hay không.
Quay đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, hình như sắp có tuyết rơi.
Lục ca đạp ga, xe gầm rú lao đi:
"Coi đó là giấc mơ đẹp đi."
"Hả?"
"Đều đã qua rồi."
Tôi đã nói rồi.
Những giấc mơ đẹp thường xảy ra nhưng chúng không nhất thiết phải tồn tại mãi mãi.
Cho đến bây giờ, đã đến lúc phải thức dậy.
12
Khi chúng tôi đến trường quay, tuyết đã bắt đầu rơi.
Sau khi thay quần áo và trang điểm xong, tôi đến gặp đạo diễn, nhớ đến việc đến muộn nên tôi đến để xin lỗi.
Kết quả là bị anh ta ngắt lời tôi giữa chừng:
"Chính là như vậy, Tiểu Văn à, chuyện này nên nói thế nào đây..."
Đạo diễn trông có vẻ bối rối và khó xử.
Lục Chấp ở một bên cũng tiếp lời nói:
"Để tôi nói cho."
Lục Chấp nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, vẻ mặt không hề thiện cảm chút nào.
Tôi rùng mình một cái, nghe thấy anh nói:
“Đến muộn, toàn thân sặc mùi rượu, Văn Giai Kỳ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô không thích hợp làm diễn viên.”
"Cô thật không chuyên nghiệp, căn bản cô không nên ở chỗ này."
Giọng nói của anh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Người ngắt lời là Tang Nhu, cô phụ họa theo Lục Chấp:
"Anh Lục Chấp có chút nặng lời, Giai Kỳ cô đừng để ý."
Giống như một nữ chủ nhân dịu dàng và tốt bụng, cô ta đang tuyên bố chủ quyền với những người khác.
Tang Nhu vẫn là nở nụ cười đó nhưng nó lại có ý vị thâm trường hơn.
Hôm nay không có phân cảnh của cô, vậy mà cô ta lại đến đây.
Nó được gọi một cách hoa mỹ là quan sát và học hỏi, nhưng thực tế là đến xem náo nhiệt:
"Gia Kỳ, cô kinh nghiệm còn ít, nắm bắt được vai Đình Giảo này thật sự rất khó, nếu không thích hợp thì cũng đừng nên miễn cưỡng bản thân."
"Tôi đã thử vai cho nhân vật Đình Giảo này."
Thực lực của tôi là được đạo diễn công nhận.
Tôi biết Tang Nhu muốn nói gì, một người nghiệp dư không có nền tảng có một tác phẩm lớn sẽ khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Nhưng họ không biết rằng nhân vật này đã được Lục ca cùng tôi luyện tập mài dũa ra.
Anh ấy giúp tôi thu thập rất nhiều tư liệu cho tôi tìm hiểu và học hỏi, đồng thời giúp tôi có thể hoàn thành trọn vẹn vai Đình Giảo.
Tiến độ hiện trường dừng lại, chúng toii đều đang chờ quyết định của đạo diễn.
Mặc dù Lục Chấp và Tang Nhu có quyền phát biểu nhưng nếu tôi thực sự không phù hợp với vai diễn thì đạo diễn đã thay tôi từ lâu rồi.
Bây giờ anh ta mới nhắc đến nó thì chắc chắn là nhằm vào tôi.
Ánh mắt tôi kiên định: “Đạo diễn, những cảnh này anh đã dạy tôi, tôi có thể làm được.”
Anh ấy chọn tôi bởi vì tôi phù hợp với nhân vật Đình Giảo này, còn có khả năng diễn xuất linh hoạt của tôi.
Mỗi một cảnh đạo diễn đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ, trước đó anh ta đã tỉ mỉ giảng giải dạy học cho tôi từng phân cảnh.
Cùng với sự hỗ trợ của Lục ca, tôi tự tin mình sẽ biểu hiện hoàn hảo ở vai diễn này.
Quả nhiên sau khi nghe được lời của tôi, đạo diễn không còn do dự nữa mà trực tiếp gật đầu:
"Được, quay thôi."
13
Đây là cảnh cuối cùng của tôi trước khi đóng máy.
Vai Đinh Giảo không có nhiều phân cảnh nhưng mỗi lần xuất hiện đều rất quan trọng.
Cảnh hôm nay là lần đầu tiên cô xuất hiện.
Đạo diễn quay cảnh này cuối cùng vì hy vọng rằng tôi có thể nắm bắt tốt nhất cảm xúc và tâm lý của nhân vật, đồng thời nó cũng có tác dụng hai mặt.
Bởi vì cảnh quay cuối cùng của vai Đình Giảo logout cũng là từ phần này.
Tôi và Lục Chấp đứng đối mặt nhau, cả hai đều mặc trang phục diễn, không giống thường ngày:
"Anh dựa vào cái gì muốn đổi tôi?"
“Bởi vì cô không thích hợp.”
Lục Chấp vẫn là dáng vẻ đó, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Anh đưa tay mượn vai diễn vuốt phẳng những nếp nhăn trên cổ áo cho tôi.
Không biết anh nhìn thấy cái gì liền dừng tay lại, vẻ mặt rõ ràng là tức giận:
"Cô căn bản không hiểu diễn kịch, tiểu thư như cô lại quen được nuông chiều từ bé, chỉ biết đòi hỏi, chỉ biết..."
“—Hai diễn viên, chuẩn bị!”
Nói được nửa chừng, anh đột ngột dừng lại, bỏ đi câu cuối cùng:
"Dù sao thì, hãy từ bỏ vai diễn này đi."
Tôi lùi lại và đi đến vị trí được chỉ định.
Gió và tuyết dần trở nên mạnh hơn, mọi thứ trước mắt đều không còn rõ ràng nữa.
Ngay cả bộ dạng Lục Chấp quay lại mỉm cười với Tang Nhu cũng trở nên không rõ ràng.
Có thể do nhiệt độ giảm xuống, cũng có thể do tầm nhìn trắng xóa đã giúp tôi dễ dàng tập trung vào bản thân.
"Ba hai một."
Khi thời gian đếm ngược càng đến gần, suy nghĩ đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Một bông tuyết rơi trên lông mi của tôi ngay lập tức tan chảy thành nước.
Tích tắc.
Tôi ngước mắt lên.
"Action!"
Lục Chấp nói đúng, tôi nên từ bỏ.
Nhưng không phải từ bỏ như những gì anh ấy nói.
Đối mặt với Lục Chấp, tôi nở nụ cười rạng rỡ:
"Phải là anh."
Những bước chân vững vàng và đều đặn của Lục Chấp đột nhiên dừng lại.
14
Nhân vật Đình Giảo này chính là ánh trăng sáng của nam chính.
Cô ấy là một người đã chết, chỉ sống trong hồi ức của nam chính.
Ở cảnh mở đầu, là tạm biệt nam chính sắp đi xa.
Nam chính không biết đây là lời từ biệt, anh chỉ coi đó là một lời chào và tự tin rời đi chinh phục thử thách.
Mà khi trở về, nam chính mới biết được ánh trăng sáng đã ch*t.
Nhưng Đình Giảo hiểu rất rõ, cô hiểu sâu sắc sức nặng của lời tạm biệt này.
Cũng giống như tôi, trong lần đối đầu này với Lục Chấp vậy.
Đình Giảo nói: “Đã đến lúc anh phải đi rồi.”
Cũng như tôi nói, đã đến lúc tôi phải đi.
Lục Chấp, chúng ta không cần dày vò nhau nữa.
Qua những bông tuyết rơi toán loạn, tôi bắt gặp ánh của mắt anh.
Lúc này, tôi là Đình Giảo và tôi cũng là Văn Giai Kỳ:
"Đi đi."
Chỉ hai từ thôi.
Theo năm tháng, tình yêu cứ thế trôi đi.
Đến giờ chỉ còn lại sự thất vọng.
Nói thêm một câu cũng ngại phiền phức.
Lục Chấl, anh là một diễn viên tài năng và xuất sắc như vậy, anh hiểu ý tôi chứ?
Tạm biệt.
Chúng ta sẽ kết thúc ở đây.
Trên bầu trời trắng xóa, chim bay khắp bầu trời, nam chính đáng lẽ phải tiêu soái rời đi mà giờ lại đứng ch*t trân tại chỗ.
Lục Chấp đỏ bừng mắt, đứng bất động.
15
"Cắt!"
"Cắt!"
"Cắt!"
…
Bộ phim rơi vào im lặng sau khi đạo diễn hô cắt nhiều lần.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Chấp thắc mắc rằng tại sao hôm nay tình trạng của anh lại tệ như vậy.
NG mọi lúc, điều chưa từng xảy ra trước đây.
Tang Nhu mấy lần trước đã từng đến an ủi anh vài lần, nhưng sau khi bị Lục Chấp lạnh lùng từ chối, cô lặng lẽ lui sang một bên.
Tôi đại khái cũng có thể đoán được, biểu cảm của Lục Chấp là như thế nào.
Sau mỗi lần NG, biểu cảm ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
Điều này chứng tỏ Lục Chấp đã hiểu được điều tôi muốn nói.
Cảnh này là điểm nổi bật của vai Đình Giảo và cũng là của tôi.
Tôi đứng đó, nhìn lên bầu trời trắng xóa.
Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu được cảm giác nhìn Lục Chấp khi tôi không còn yêu anh ấy nữa.
Sự hiểu lầm giữa tôi và Lục Chấp bắt nguồn từ một buổi bình chọn trong liên hoan phim.
Lục Chấp giành được rất nhiều giải thưởng, từ đó trở nên vô cùng nổi tiếng.
Lần đó trong ban giám khảo có một người làvtrưởng bối của tôi. Ông ấy khá có tiếng trong giới nên việc ông ấy được mời đến trong bữa tiệc là chuyện bình thường.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải giấu giếm, nhưng sau khi Lục Chấp biết được liền nổi trận nôi đình.
Lục Chấp cho rằng chính tôi là người đã mua giải cho anh ấy và khiến giải thưởng trở nên không công bằng:
"Văn Giai Kỳ, cô căn bản không hiểu diễn xuất, cô chỉ giỏi làm những việc đạo đức giả này thôi phải không?"
Ngay từ khi mới quen nhau, Lục Chấp đã biết lý lịch của tôi.
Tôi chưa bao giờ can thiệp vào công việc của Lục Chấp, nhưng anh ấy lại không tin tôi.
Bây giờ tôi hiểu diễn xuất, hiểu cách biểu đạt nội tâm nhân vật.
Nhưng Lục Chấp, anh không vui sao?
Toàn thân anh như bị thứ gì đó hút lấy, lập tức trở nên trống rỗng.
Hoàn toàn không phù hợp với trạng thái mà nam chính cần biểu hiện.
Đạo diễn phải cho tạm nghỉ để chờ Lục Chấp điều chỉnh trạng thái.
Tuy nhiên, thời tiết là yếu tố bất khả kháng, nhân viên trong phải chịu đựng trong gió tuyết khó có thể không phàn nàn.
Trên người tôi chợt ấm lên, tôi quay lại và nhìn thấy Lục ca.
Anh dùng áo khoác dày bọc lấy tôi và mỉm cười đề nghị với đạo diễn:
"Thật hiếm có thời tiết và địa điểm ghi hình như bây giờ. Tốt nhất là nên quay xong những cảnh này trước, sau đó đợi ảnh đế Lục thích ứng với tình trạng của mình rồi một mình quay lại cảnh đó của anh ấy cũng không sao."
Đây là một ý hay.
Có thể cắt những cảnh quay xa, rồi lấy biểu cảm cận cảnh của Lục Chấp là được rồi.
Chỉ là với tình trạng hiện tại của Lục Chấp, đại khái cũng không được tốt lắm.
"Tìm thế thân đi."
Lục ca nói.
"Tôi có thể tìm thế thân ở đâu chứ?"
Trước nay Lục Chấp luôn tự mình diễn, chưa từng tìm người đóng thế.
Chỉ thấy Lục ca tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai đạo diễn:
"Anh thấy tôi thế nào?"
Mọi người theo bản năng đánh giá anh ấy.
Lần đầu gặp nhau, tôi đã bị ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Lục ca, lúc đó tôi thậm chí còn cảm thấy lo lắng cho Lục Chấp.
Lục ca có chiều cao và cơ thể tương đương với Lục Chấp, chỉ gầy hơn một chút.
Nhưng giờ là mùa đông mà, trong trang phục diễn chỉ cần mặc thêm một bộ là có thể qua mắt được khán giả.
Hơn nữa, đó chỉ là một góc nhìn từ xa, lại là khung cảnh có tuyết rơi nên đa phần là đều chú ý đến cảnh tuyết hơn.
Đạo diễn lập tức đưa ra quyết định.
Lục ca nhanh chóng thay đồ rồi đứng trước mặt tôi, khiến tôi ngỡ ngàng trong giây lát.
Lục ca và Lục Chấp thực sự rất giống nhau...
"Hãy tỉnh táo lại đi nào."
Lục ca búng ngón tay, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh mỉm cười:
"Diễn thật tốt nhé, cố lên."
"Ừm!"
…
Cùng một khung cảnh, đối mặt với những người khác nhau.
Lục Chấl đứng xa xa, sắc mặt mơ hồ.
Nam đóng thế mới được thăng chức-Lục ca đã thể hiện khả năng diễn xuất của mình khiến mọi người phải sửng sốt.
Dù không có ống kính quay cận mặt nhưng anh lại cực kỳ nghiêm túc mà thể hiện mọi biểu cảm mà nam diễn viên chính cần phải có.
Lúc này, Lục ca chính là thiếu niên trong "Đường Về".
Mang theo khát khao và hướng tới tương lai, ôm ấp lời chúc phúc của ánh trăng sáng, lòng tự tin tràn đầy hi vọng:
"Vậy ngươi chờ ở chỗ này ta trở về."
Tôi cong mắt: “Ừ.”
Đó là một câu thoại không có trong kịch bản, nhưng ở đây nó rất trôi chảy.
Đạo diễn hô cắt, vô cùng kích động khen ngợi:
"Tốt, thật sự quá tốt!"
Toàn trường quay cũng vỗ tay như vừa thoát khỏi phân cảnh.
Tôi đóng máy rồi.
Để chụp ảnh nhóm tuyên truyền phim như thường lệ, tôi đứng ở vị trí C, đứng bên cạnh Lục Chấp.
Đây là điều mà trước đây tôi từng mơ ước, nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa
Tiếng màn trập vang lên, Lục Chấp muốn nắm lấy tay tôi nhưng không thành công, anh chỉ có thể rút lại.
Tôi mỉm cười, lúc đi qua nhau nhẹ giọng nói một câu:
"Tạm biệt."
Lục Chấp đột nhiên cứng ngắc, dừng lại tại chỗ.
Chỉ có thể nhìn tôi từng bước rời đi.