Chương 28
- Em làm tốt lắm! - Minh Tuấn mĩm cười, vén ngọn tóc đang che khuất đi một phần mặt của Thiện Như, anh nhìn cô nhẹ nhàng đầy yêu thương.
Thiện Như mĩm cười, rồi nhẹ nhàng nói.
- Anh đói không? Đợi một lát rồi mình đi ăn nhé! - Cô đưa hai tay nhỏ nhắn của mình ôm lấy khuôn mặt của Minh Tuấn. Nói với vẻ rất ư là quan tâm.
Hai người cứ thế, quan tâm nhau một cách tình tứ mà chẳng màng đến những ánh mắt đầy ghen tị đầy ngưỡng mộ đang đâm thẳng vào họ. Vì ai nấy cũng biết rất rõ, Thiện Như và Minh Tuấn...đang hẹn hò. Bằng chứng là Minh Tuấn ngày nào cũng đến đón cô. Không chỉ thế, anh còn đến mỗi giờ ăn chưa để đưa Thiện Như đi ăn nữa chứ.
- Anh đói! - Anh đưa đôi mắt "cún con" nhìn Thiện Như, giọng hờn dỗi.
Cô mĩm cười, sẵn tay nhéo vào má của anh một cái rồi bỏ đi.
Minh Tuấn xoa xoa đôi má của mình, nhìn Thiện Như như một đứa trẻ vừa mới bị mẹ bỏ.
Một lúc sau, Thiện Như quay lại với một túi xách. - Đi thôi!
* * *
Dường như không muốn làm cho Đình Dương nỗi giận. Mai Anh đã ngồi trên xe một cách ngoan ngoãn, cô nhìn ra phía ngoài mà lòng tươi rói.
Đình Dương chẳng mấy biểu cảm, anh cho xe tấp vào một cửa hàng trang sức nổi tiếng của thành phố.
- Dạ xin chào! Mời anh chị chọn ạ! - Cô tiếp viên lễ phép, thế nhưng đôi mắt không ngừng liếc nhìn Đình Dương, một cách có kế hoạch nên chẳng ai biết được, ngoại từ Đình Dương.

- Lấy cho tôi cái này. - Mai Anh thích thú chọn. Ánh mắt cứ như là đang dính vào những chiếc nhẫn.
Một cặp nhẫn hoàn toàn tinh xảo đã được mang ra. Những viên kim cương lấp lánh dường như nổi bậc. Dường như chúng đang phát lên một vẻ đẹp sang trọng lẫn tao nhã, đầy chất tinh vi.
- Đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi! Chỉ có một và không có bản sau đâu ạ! - Cô gái mĩm cười nói, nhẹ nhàng một cách thùy mị. Cô ấy...đang chứng minh điều chi? Với ai?
Thế mà Đình Dương chẳng thèm liếc lấy cô tiếp viên lấy một cái. Anh ngồi xuống ghế, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay của Mai Anh.
Ánh mắt của Mai Anh chợt duy chuyển sang anh. Như đang đắn đo gì đó, nhưng sau đó, cô mĩm cười. Mai Anh cầm lấy tay của Đình Dương rồi nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào làm cho anh có đôi chút ngạc nhiên.
Không biết là trùng hợp hay điều chi mà chiếc nhẫn đã vừa vặn nơi ngón danh của Đình Dương một cách hoàn mỹ.
Mai Anh khẽ mĩm cười rồi lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay của mình. Lại một lần nữa, chiếc nhẫn như là được làm cho riêng cô, chỉ riêng cô thôi vậy.
Đôi nhẫn ấy được tạo ra để dành cho họ, và chỉ dành cho chính họ thôi. Thế mà...
- Những khách hàng trước họ đều chọn đôi nhẵn này, thế mà chẳng ai đeo vừa. Chúng mừng anh chị. - Cô tiếp tân nói, giọng như không phải là đang nịn nọt.
Mai Anh nhìn cằm chằm chiếc nhẫn đang được mình đeo vào tay, nó rất đẹp, và tinh tế đến hoàn hảo. Thế nhưng...nó sẽ đắt lắm. Cô không muốn phải mua một chiếc đắt tiền để rồi sau này chẳng ai dùng đến. Cô biết, Đình Dương và cô sẽ không giữ cặp nhẫn này mãi mãi, chúng không đáng phải bị nhét vào một nơi nào đó mà không được người khác dòm ngó. Chúng xướng đáng để đi cùng một tình yêu nào đó, được gọi là vĩnh cửu.
Khẽ thở dài, cô đặt chiếc nhẫn vào trong hộp theo vị trí cũ của nó. Đình Dương cũng đã mở ra và đặt lại chỗ cũ. Mai Anh lưu luyến đẩy chiếc hộp về phía cô nhân viên trong sự ngạc nhiên của cô nhân viên và có cả Đình Dương.
- Cám ơn, nhưng chúng tôi sẽ ghé lại sau.
Nói rồi cô bước ra ngoài. Đình Dương như hiểu ra việc gì đó, anh nói nhỏ với cô tiếp viên. Rồi theo sau cô bước ra ngoài.
- Trông chiếc nhẫn đó rất đẹp. - Đình Dương nói lơ vơ.
Mai Anh nắm chặt hai tay lại như là biểu hiện của sự nuối tiếc. - Không sao!
- Thật? - Đình Dương nhìn cô, như đang muốn chắc chắn một điều gì đó.
- Vâng. - Mai Anh nói mà giọng của cô chẳng có chút gì là xuất phát từ sự chắc chắn cả.
Đình Dương bỗng mĩm cười, một nụ cười hiếm có khi ở cạnh cô.
- Không cần mua nữa. Tôi sẽ cho người chọn một đôi rồi sẽ mang đến. - Đình Dương ngừng lại một lúc rồi nói tiếp. - Đi ăn chút gì không?
Mai Anh gật đầu một cách nhanh chóng mà không suy nghĩ.
* * *

Nhật Linh cô nhẹ nhàng nấp phía sau của phòng chứa hàng. Vài người đứng phía trước canh trừng và vài người đang duy chuyển những cái gì đó vào bên trong.
Có lẽ, cô đã nắm rõ được nơi đây một phần rồi. Cô chỉ cần tìm cách gia nhập vào đó thôi, mọi chứng cớ để buột tội ông ta sẽ hoàn toàn dễ dàng hơn.
Nhật Linh quay về phòng. Bất chợt, cô cảm thấy một điều gì đó rất lạ. Phút chốc, cô quay sang nhìn sang phòng kế bên. một cảm giác gì đó là lạ mà cô chẳng thể nào có thể nhận ra được.
Nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm, những người ở đây, ta không nên có nhiều quen biết. Chỉ vừa mới ngã xuống giường, cửa phòng của cô bị ai đó gõ gõ nhưng rằng đang rất gắp gáp.
Nhật Linh cô sợ đến tái mặt, một cảm giác lo sợ gì đó làm cho cô trở nên bất động. Cô chẳng dám mở cửa mà co rúm lại một góc.
Người bên ngoài không ngừng gõ cửa, càng ngày càng gắp gáp.
* * *
- Thưa giám đốc! - Tên trợ lý của Bảo Lâm gọi anh, thế nhưng Bảo Lâm dường như đang lạc vào những dòng suy nghĩ nào đó, anh dường như không để ý đến tên trợ lý.
- Dạ...thưa giám đốc! - Một lần nữa, tên trợ lý gọi.
Bảo Lâm thay đổi ánh mắt như vừa mới thức tỉnh. Anh khẽ đáp lại. - Có chuyện gì?
- Dạ, ngày mai chúng ta có cuộc hợp quan trọng. Sau đó, chúng ta còn có cuộc hẹn với giám đốc Lưu,... Tất cả là lịch trình cho ngày mai ạ. - Trợ Lý Cương thông qua.
- Tôi biết rồi! Anh ra ngoài được rồi. - Bảo Lâm mệt mõi nói, hai tay của anh xoa xoa vùng trán, trông rất mệt mõi.
Khi Trâm Anh đi rồi, anh mới biết được, chưa bao giờ anh ngừng nhớ đến cô. Anh muốn nói cho cả thế giới biết rằng, anh đang nhớ cô. Nhớ cô đến phát điên. Thế mà, khi muốn gặp cô anh cũng chẳng có thể.
Bảo Lâm đau lòng nhìn ra phía ngoài, nơi mà Trâm Anh cô hay làm việc cùng khuôn mặt mệt mõi lẫn vui cười. Ngày ấy, Trâm Anh từng làm mọi thứ, vì anh. Thế mà bây giờ, anh có thể làm mọi thứ vì cô, mọi thứ mà cô muốn, thế nhưng cô lại không ở đây. Là do ai?
- Trâm Anh! Tôi nên làm gì? Anh lắp bắp, chẳng ai có thể nghe được.

Nhưng dường như gió đã giúp anh chuyển những lời ấy đến cho cô...một cách vô tình, những lời ấy đã bị lạc mất.
* * *
Đình Dương cùng Mai Anh bước ra khỏi nhà hàng. Hai người quyết định đi dạo một vòng hồ nước trước khi về.
Bầu không khí có vẻ yên lặng, thế nên Mai Anh chợt lên tiếng.
- Anh...đã từng yêu một ai chưa? - Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cô rất ư là thắc mắc.
Đình Dương chợt khựng lại, vết thương trong tim một lần nữa lại nhói lên một cách đau đớn. Đôi mi dày của anh khẽ nhắm lại một cách mệt mõi.
- Đã từng...và mãi mãi. - Đình Dương nói.
Làm cho trái tim của ai đó chợt nhói lên, thắt lại một cách đau đớn không kém.
- Vậy à... - Giọng nói của cô không lớn, lời nói như bay theo gió.
Mãi mãi sao? Anh yêu cô ấy mãi mãi sao? Thế có còn thời gian để yêu em không, Đình Dương?
_The Blue Heart_