Huýt sáo một tiếng, Kỷ Thiên Hạo chậm rãi đi về hướng Cố Niệm Niệm, rất nhanh bên kia truyền đến tin tức: “Lão đại, cô Cố đang đi đến đây.”
“Coi chừng cho tôi, lập tức đi qua.” Kỷ Thiên Hạo ung dung bước mấy bước, lúc nhìn thấy Cố Niệm Niệm vẻ mặt trở nên căng thẳng: “Niệm Niệm, em chạy đi đâu vậy? Dọa chết tôi rồi.” Trò chơi phải làm thật, Kỷ Thiên Hạo là một trong những cao thủ.
Cố Niệm Niệm nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo, nắm chặt lấy quần áo của anh: “Anh hai đâu? Có tìm thấy anh hai của tôi không?” Cô bật khóc, đầy lo lắng nhìn vào mắt Kỷ Thiên Hạo.
Kỷ Thiên Hạo không cảm nhận được khẽ bĩu môi, ôm Cô Niệm Niệm vào lòng: “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được anh hai của em….” Câu trả lời này Cố Niệm Niệm không có phản kháng, chỉ lặng lẽ để Kỷ Thiên Hạo ôm, khóc đến mức tan nát cõi lòng.
Kỷ Thiên Hạo dịu dàng vuốt tóc cô, đôi mắt sắc bén nhìn về người ẩn náu trong bóng đêm cách đó không xa.

Hách Đức nhận được ám thị của Kỷ Thiên Hạo, ra hiệu cho mấy chiếc xe đang ẩn náu trong bòng tối, lập tức mấy chiếc xe thương vụ đồng thời ào ào tiến đến bao vây bọn họ.
Cố Niệm Niệm theo bản năng liếc mắt nhìn, liền thấy năm sáu người đan ông mặc đồ đen đeo mặt nạ nhảy từ trên xe xuống một cách rất chuyên nghiệp, trong tay còn cầm bàn tay gì đó mà cô không biết.

Cô theo bản năng đến gần Kỷ Thiên Hạo hơn, tiếng khóc lúc nãy đột nhiên ngừng lại.
Kỷ Thiên Hạo nhìn mấy người tạo hình khác người đứng trước mặt, không kiềm được khóe môi giật giật, không thể khiêm tốn một chút sao? Bàn tay kia là một sản phẩm mới lần trước vừa mua từ Mỹ về, có thể lấy ra để hù dọa kẻ thù, đã chơi không phải nên xa xỉ một chút sao?
“Đừng động! Ông đây có lời muốn hỏi!”
Cô Niệm Niệm nắm lấy quần áo của Kỷ Thiên Hạo không chịu được bàn tay siết chặt hơn một chút, theo bản năng co rụt vào ngực anh.
“Kêu cô không được động đậy, nghe không hiểu sao? Động đậy lần nữa, cẩn thận tôi lột da cô!” Người đàn ông cường tráng cầm đầu hét lên với Cố Niệm Niệm: “Tôi hỏi cô, cô có phải là Cố Niệm Niệm không, em gái của Cố Thanh Hoa?”
Nghe thấy tên của anh cả, Cố Niệm Niệm không chịu được gật đầu: “Là tôi, các người muốn làm gì?” Cô vừa nói vừa cẩn thận mò vào trong túi của mình….
“Làm gì? Anh cả của cô đập vỡ bát cơm của chúng tôi, tôi muốn em gái của hắn để báo thù!”
“Cố Thanh Hoa
Tốt nhất cô nên thành thật một chút, lấy điện thoại di động ra đây cho tôi…ách!”
Ánh mắt của người nào đó dường như càng lạnh lùng hơn, những người mặc đồ đen khẽ gãi đầu, sau đó lại lẩm bẩm: “Trực tiếp giết chết người phụ nữ, hiếm khi đi làm vịt, như vậy được không?” Anh ta nhìn Kỷ Thiên Hạo thương lượng.
Khóe môi Kỷ Thiên Hạo giật giật, ý tứ sâu xa nhìn người mặc đồ đen.


Người mặc đồ đen bị nhìn chằm chằm không hiểu gì cả, anh ta nói không sai nha.

Kệ đi, bây giờ anh ta là lão đại.

Vì vậy, anh ta lại đứng thẳng lưng, cầm tay nói với Cố Niệm Niệm: “Tôi cảnh cáo cô, tên tiểu tử Cố Tư Thành đã bị bọn ta bắt, nếu như cô không thành thật, ngoan ngoãn phối hợp với bọn ta một chút, nếu không cô sẽ phải hối hận! Nhanh một chút! Lấy điện thoại di động ra!”
“Các người đối ngươi đã làm gì với anh hai của tôi? Anh ấy đang bị thương, các người mau thả anh ấy ra, tôi đi cùng các người….” Cố Niệm Niệm lo lắng nhìn chằm chằm vào tên mặc đồ đen, đôi mắt lại đẫm nước mắt.
“Bị thương mới tốt….” Tên mặc đồ đen tự lẩm bẩm, lúc nhận được ánh mắt cảnh cáo của người nào đó, vội vàng hắng giọng nói: “Cái này cô không cần phải quan tâm, giao điện thoại ra đây trước đã!” Người đàn ông dùng tay đánh lên trán của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm bị dọa sợ, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong lòng Kỷ Thiên Hạo bất giác run rẩy.

Đôi tay nhỏ của cô run rẩy lấy điện thoại ra đưa cho người đàn ông kia.
Người đàn ông kia chơi một lúc, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, lại vô ý đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Thiên Hạo, người kia lập tức không vui mừng nữa, cầm lấy bàn tay khẽ lắc trước mặt Kỷ Thiên Hạo: “Nhìn gì mà nhìn.”
Cố Niệm Niệm nghe thấy lời đe dọa của tên mặc đồ đen kia, không thể chịu được càng sợ hãi run cầm cập.

Hai tay của cô theo bản năng vòng qua eo của Kỷ Thiên Hạo.

Kỷ Thiên Hạo nghiến răng trừng mắt với tên mặc đồ đen, cố họng không chịu được chuyển động trượt mấy cái: “Anh em, thu điện thoại của anh đi, cẩn thận ma sát đến bốc cháy….”
“Em gái của Cố Thanh Hoa, chết cũng không đáng tiếc!”
Tên đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng ném đi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sắc bén của Cố Niệm Niệm.
Kỷ Thiên Hạo không nhịn được gân xanh trên trán nổi lên, sau đó chậm rãi lên tiếng giống như đang kìm nén sự tức giận: “Anh em, ngươi muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần ngươi thả người, bao nhiêu tiền chúng ta cũng đồng ý.”
“Chà! Ông đây là người thấy tiền sáng mắt sao? Ông đây chỉ muốn mạng!” Tên mặc đồ đen phẫn nộ hung ác như một hung thần: “Bây giờ im miệng cho tao, xếp hàng ngoan ngoãn lên xe cho tao! Dám dở thủ đoạn gì, ông đây sẽ một tay giết chết ngươi!”
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng Cố Niệm Niệm vẫn lấy hết can đảm, từ trong ngực Kỷ Thiên Hạo từ từ ló chiếc đầu nhỏ ra, bĩu môi hỏi: “Chúng ta ngoan ngoãn lên xe, có phải ngươi thật sự sẽ thả anh hai của tôi?”

Kỷ Thiên Hạo khẽ cau mày, vẻ mặt chìm xuống.

Đến lúc này rồi, điều vật nhỏ này nghĩ đến lại là tên ngốc kia của nhà họ Cố.

Mím môi, cơn giận của anh bùng lên.
Nhưng, Cố Niệm Niệm vẫn không nhận được câu trả lời, bởi vì trước khi tên đàn ông mặc đồ đen kia trả lời, cô đã bị một chiếc khăn tay có mùi thơm kì lại che lấy mũi.

Hương thơm kỳ lạ này khiến cô nhanh chóng ngất đi, cả người rơi vào bóng tối….
Lúc Cố Niệm Niệm tỉnh lại, trời đã sáng.

Cô khẽ dụi mắt, mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, hốt hoảng phát hiện ra mình đang nằm ngủ trên một chiếc giường lớn, mà cô lại gối đầu lên một cánh tay của Kỷ Thiên Hạo.

Còn cái kia…
Cô từ từ nhìn xuống, liền tức giận nghiến răng.
Cô bất mãn mím môi, khẽ xoa cái trán đang đau nhức.

Sau đó trút giận bằng cách giữ lấy cánh tay của Kỷ Thiên Hạo rồi cắn lên, hừ! Khiến anh chạy!
“Thịt của tôi rất ngon sao?” Không biết lúc nào, Kỷ Thiên Hạo đã mở mắt, tinh quái nhìn cô cười.
Cố Niệm Niệm lau nước bọt trên khóe miệng: “Chả ngon.” Nói xong nhanh như chớp nhảy xuống giường.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện ở đây không có gì là giống biệt thự, nó gần giống như một ngôi nhà bình thường, điểm khác biệt duy nhất là chỗ này ngoài một cái cửa phòng, bốn xung quanh đều là tường, ngay cả một cái của sổ cũng không có.


Xung quanh cánh cửa kia còn được bọc da, nhìn có vẻ rất chắc chắn và bí mật.

Đồ đạc trong phòng đều có đầy đủ, ăn uống đến tắm hoàn toàn là bày đồ tốt.
Cố Niệm Niệm cau mày, sau khi đi một vòng, cô hốt hoảng nhận ra một vấn đề: Mình giống như bị bắt cóc?!
“Kỷ Thiên Hạo! Kỷ Thiên Hạo! Anh mau nhìn đi, có phải chúng ta đã bị bắt cóc không?” Cố Niệm Niệm dùng lực lắc Kỷ Thiên Hạo đang ngủ say, lo lắng hét lên.
Kỷ Thiên Hạo giơ tay lên, kéo Cố Niệm Niệm vào trong lòng: “Đừng làm ồn! Chúng ta tiếp tục ngủ.”
Cố Niệm Niệm hốt hoảng trừng mắt, cố gắng đứng dậy từ trong lòng Kỷ Thiên Hạo: “Kỷ Thiên Hạo, chúng ta bị bắt cóc!”
“Tôi biết, em đã nói rồi.” Kỷ Thiên Hạo khẽ mở mắt, thờ ơ nhìn xung quanh: Trang trí không tồi.

Ít nhất, tốt hơn nhiều màn diễn xuất tồi tệ tối hôm qua.
“Chúng ta đã bị bắt cóc, lẽ nào anh không nghĩ cách làm thế nào để chạy trốn sao?” Cố Niệm Niệm trừng mắt nhìn, cảm thấy người đàn ông này cũng quá thỏa mãn trong mọi tình huống rồi.
“Nên…”
“Vậy chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Cố Niệm Niệm kéo cánh tay của anh muốn kéo anh dậy, nhưng Long Ngao Thiên không phối hợp lại nằm xuống: “Nhưng bây giờ tôi rất muốn ngủ.” Cố Niệm Niệm bực bội nhìn Kỷ Thiên Hạo đang thờ ơ không quan tâm đến, quyết định tự lực cánh sinh.

Cô sờ vào túi áo của mình, nghĩ ra cách duy nhất chính là tìm người đến cứu bọn họ ra: Ơ? Điện thoại của cô đâu? Sau khi tìm bên trong bên ngoài, tìm trên người, cô mới nhớ ra, tôi qua điện thoại đã bị tên áo đen kia lấy đi.
Cô buồn phiền ngồi trên sofa, cẩn thận nhớ lại tên mặc đồ đen hôm qua nói cái gì, như vậy đúng bệnh bốc thuốc, có thể tìm ra cách để chạy trốn.

Cắn chặt môi dưới, cô lấy tay chống lên cằm, trầm tư suy nghĩ….
Kỷ Thiên Hạo nằm trên giường, đôi mắt như một con sói nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm bởi vì những ký ức mà trở nên buồn bực không vui.

Những kẻ bắt cóc vì anh cả đắc tội với bọn chúng, mới bắt cóc cô và anh hai.

Nhưng, anh hai đang bị thương, cũng không bọn chúng có ức hiếp anh hai không.


Anh hai yếu ớt như vậy, ngộ nhỡ thật sự bị bọn họ….
Dừng suy nghĩ, Cố Niệm Niệm oán hận nhìn Kỷ Thiên Hạo, một cái miệng nhỏ dễ thương: “Đều tại anh, nếu như không phải tối qua….” Mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ: “Anh hai cũng sẽ không chạy ra ngoài, bây giờ anh hai còn đang bị thương, còn bị bắt, ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì….” Nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ của cô đầy sự bất mãn và đau buồn.
Đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo như một con sói nhìn chằm chằm vào cô từ đói khát biến thành khát máu, cái vật nhỏ này thật là không có lương tâm! Anh bị mắc kẹt ở đây không phải là vì cô sao, nhưng cô lại không hề lo lắng đến nhu cầu của anh, còn nghĩ đến cái đồ bỏ đi kia có ăn uống tốt không.

Thật sự nên để Hách Đức cho anh ta, lại XXOO!
Đương nhiên, những điều này Kỷ Thiên Hạo chỉ dám nói ở trong lòng, đối mặt với Cố Niệm Niệm anh vẫn có một lý do thoái thác: “Em như này chỉ là lánh nặng tìm nhẹ, bọn cướp không phải đã nói, bọn chúng bắt có chúng ta là vì anh trai của em Cố Thanh Hoa.

Cho dù tôi qua chúng ta không bị bắt, sau này một ngày nào đó cũng sẽ bị bắt, cái này gọi là chết sớm siêu sinh sớm.”
“Đùn đẩy trách nhiệm!” Cố Niệm Niệm trừng mắt với anh, tiếp tục suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát, sau đó tìm chú cảnh sát để cứu người.
“Tôi đang nói sự thật, em nghĩ đi, tối qua bọn bắt cóc không phải nói như vậy sao?” Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai biết được Cố Thanh Hoa đã làm chuyện gì không có tính người, khiến bọn họ muốn bắt cóc chúng ta.”
“Anh nói linh tinh! Anh cả tôi mới không làm chuyện không có tính người, anh đừng ngậm máu phun người!” Cố Niệm Niệm nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Em có chắc anh cả của em sẽ không vì Cố thị mà không từ thủ đoạn không?” Kỷ Thiên Hạo biết đây là nỗi đau của Cố Niệm Niệm, anh cũng chỉ là chạm một chút đến thôi.
Cố Niệm Niệm mím môi, từ từ cúi đầu xuống.

Căn phòng có chút u ám liền rơi vào im lặng.
“Anh cả là vì có chỗ khó….” Sau một lúc lâu, Cố Niệm Niệm mới từ từ lên tiếng.

Cô không biết lời này là giải thích cho Kỷ Thiên Hạo nghe hay là đang khuyên giải an ủi chính mình.
Kỷ Thiên Hạo không lên tiếng, anh thích chính là sự ngây thơ và lương thiện của Cố Niệm Niệm, không cần phải sử dụng những thủ đoạn không quang vinh để làm ô uế sự trong sạch của cô.
Đột nhiên, cửa phòng được mở ra, một người đàn ông dáng dấp kỳ quái đưa một bát cháo và hai quả trứng gà qua hàng rào sắt.

Cố Niệm Niệm lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra hóa ra cửa phòng này có hai lớp, thật an toàn nha!.