Cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng nằm xuống.

Vốn dĩ chỉ định nằm ở một phía trên giường lớn, nằm cùng hắn là được rồi.

Nhưng không ngờ khoảnh khắc cô nằm xuống, Phong Ly Dạ đã vươn tay kéo cô lại.

Lơ đễnh một giây thôi đã gối đầu nằm trên cánh tay hắn.

Mềm mại, thơm tho.

Phong Ly Dạ lập tức vùi đầu vào vai nàng, đẩy nhẹ nàng một cái để nàng xoay lưng về phía mình.

Advertisement

Hắn vươn tay ra, từ phía sau luồn lên vòng qua eo cô, kéo cô vào trong lòng.

Ở tư thế này, nàng sẽ không có cơ hội nhìn thấy nét đau đớn trên hàng lông mày của hắn, cùng với mồ hôi trên trán đang chảy ra lần nữa.

Trên đầu chữ sắc có một con dao, con dao này có thể bất cứ lúc nào đâm chính mình đến chảy máu.

Loại đau này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sâu sắc rồi!

Advertisement

Cảm nhận một cách sâu sắc.

Thật sự đau!

Hắn nắm chặt lòng bàn tay, rất nhanh lại thả ra, không muốn nàng phát hiện ra bản thân có bất thường.

Sở Khuynh Ca rất nhanh cảm nhận được cả người hắn đang căng ra.

Vốn dĩ muốn hỏi, nhưng nhớ lại lúc trước, lúc hai người nằm cạnh nhau, hắn đều sẽ như vậy.

Có lời muốn nói đến miệng rồi nhưng lại cắn răng nuốt ngược lại, chỉ là mặt nàng càng đỏ hơn.

“Chàng như vậy, ta ngủ không được.” Nàng mở mắt nhìn tường, ánh sáng từ ngọn nến hắt lên hình bóng của bọn họ.

Hai người dựa sát vào nhau như vậy, trông vô cùng thân mật.

“Ta bây giờ chỉ là cả người có chút yếu, không có sức đẩy chàng ra, đợi đến khi ta có sức rồi…”

“Vậy có phải ta nên cho nàng tiếp tục uống chút thuốc, để nàng vĩnh viễn không có sức?”

Vốn dĩ là can tâm tình nguyện nằm bên hắn.

Nhưng mà cái miệng này của hắn, không thể nói lời dễ nghe được sao?

Bị nàng nói như vậy xong, mùi thơm dịu dàng cuốn lấy hắn ban nãy đã dịu đi nhiều.

Tim cũng không còn đau như vậy nữa.

“Lần này, có thể đừng rời xa ta nữa không? Hay xem ta là một phần có thể bảo vệ nàng.”

“Ta không cần sự bảo vệ của chàng.” Không phải nàng không có năng lực bảo vệ bản thân.

Chỉ là vừa nghĩ đến mẹ của mình sinh ra đứa con gái như Sở Vi Vân, trong lòng lại thấy khó chịu.

Toàn thân bất ổn, tứ chi vô lực, đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Giống như là một người sắp chết.

Nàng thở dài một hơi, cả người uể oải.

“Chàng nói xem, chúng ta sống trên đời này, rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc là theo đuổi cái gì? Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn là từng bước một đi đến cái chết?”

Nàng đột nhiên bị hắn xoay người lại.

Đôi mắt buồn tẻ của nàng đối diện với đôi mắt long lanh có hồn của hắn.

“Lại đang suy nghĩ linh tinh cái gì?” Hắn, không cho phép nàng có suy nghĩ ghét thế giới này!

“Không nghĩ gì cả?” Chỉ là đột nhiên cảm thấy, sống, rất mệt.

“Đây không phải là cửu công chúa mà ta biết, nàng của mạnh mẽ tháo vát đâu rồi?”

“”Bị hiện thực bào mòn rồi.” Sở Khuynh Ca nhắm mắt, giữa lông mày nàng thật sự không có quá nhiều sinh khí.

Mà là tử khí trùng trùng.

Thật sự là bị bào mòn một chút rồi.

“Lúc trước cho rằng, bản thân có thể thay đổi tất cả, có thể thay đổi bất cứ chuyện gì! Trên đời này, không có chuyện gì mà ta không làm được, nhưng bây giờ…”

Mí mắt nàng khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không mở ra.

Giống như là, buông trôi.

Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không có chút độ ấm nào.

“Bây giờ mới biết, thì ra có những chuyện, thật sự là không thể thay đổi được, vĩnh viễn không thay đổi được.”

“Chỉ cần nàng muốn, nhất định có thể thay đổi được!” Phong Ly Dạ thấp giọng nói.

“Không thể thay đổi, cớ sao phải lãng phí sức lực?” Khóe miệng nàng để lộ ra ý cười.

Nụ cười lạnh lẽo, chế giễu.

“Nhất định có thể thay đổi.”

Giống như là độc cổ trong người hắn.

Nhất định có thể trử khử nó!

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có tâm, là có thể làm được!

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, thì thầm nói: “Đừng sợ, có thể thay đổi được, chỉ cần nàng vẫn còn tin tưởng bản thân… tin tưởng ta.”