Người Mộ Bạch mang đến, Nam Khánh cùng Hàn Thượng Cung và Nam Dương đều vô cùng quen thuộc.

Đây rõ ràng là mấy vị đại thần Nam Tấn của bọn họ, nhưng vì sao tất cả đều mang theo con gái cùng cháu trai cháu gái tới đây?

“Các ngươi… là người mà Cửu công chúa nhắc tới đến làm chứng?” Hàn Thượng Cung nhíu mày.

Bọn họ quen biết Cửu công chúa lúc nào vậy? Còn là lúc nào đã từng tiếp xúc với tiểu điện hạ?

Advertisement

Không ngờ mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.

“Bệ hạ, đám thần… đám thần cũng không biết vì sao lại phải đến đây.” Một vị lão thần trong đó kinh hoàng sợ hãi nói.

Một người khác cũng nói: “Đúng vậy… là Tam hoàng tử mời bọn thần đến, chẳng lẽ… chẳng lẽ đây không phải là ý của bệ hạ?”

Quan hệ này phải làm cho rõ ràng, nếu không, ai biết có thể không cẩn thận liền phải đứng sai đội?

Advertisement

Trong điện không chỉ có bệ hạ ở đây, mà ngay cả trưởng công chúa cũng ở đây. Ai mà không biết hai mẹ con các nàng bề ngoài nhìn thì ở chung hòa hợp, trên thực tế, lén lút tranh quyền đoạt thế.

Đứng sai đội một cái, sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau của tộc nhân mình!

“Những đại thần này là ta tùy ý tìm tới, cơ mà chỉ là thuận tiện kéo một ít người ở gần hoàng cung mà thôi.”

Mộ Bạch tiến lên một bước, hành lễ với Nam Khánh cùng Nam Dương, sau đó mới nói: “Chuyện kế tiếp, chỉ sợ chỉ có Cửu công chúa mới biết nên làm như thế nào.”

Hắn ta tuy rằng biết các bước, cũng sẽ đứng bên cạnh hiệp trợ, nhưng cụ thể nên làm như thế nào, còn phải để Cửu công chúa chỉ huy tại chỗ mới được.

Nói cách khác, việc hôm nay chính là việc do Sở Khuynh Ca sắp xếp.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Trên lưng Sở Vi Vân đều là mồ hôi lạnh, nhưng nàng ta vẫn phải cố gắng làm cho mình bình tĩnh.

Không thể bỏ lỡ sơ hở!

Nàng ta căn bản là không quen biết những người này.

Nhất định là Sở Khuynh Ca đang giả thần giả quỷ, muốn hù dọa nàng ta mà thôi.

Nàng ta phải sợ cái gì cơ chứ?

Khuynh Ca ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lấy dụng cụ Mộ Bạch đưa tới, đặt lên chiếc bàn mà Hàn Thượng Cung sai người chuẩn bị.

Nàng nói: “Dụng cụ này có thể phân biệt được quan hệ giữa cha và con trai, cha và con gái, giữa mẹ và con trai, mẹ và con gái, giữa tổ tiên cùng con cháu cũng đều có thể nghiệm chứng.”

“Ăn nói vớ vẩn!”

Sở Vi Vân ỷ vào việc mình và Nam Khánh đã nhỏ máu nhận thân, lúc này lấy lại chút tự tin.

“Sở Khuynh Ca, lúc còn ở Sở quốc, ngươi thích nhất là giả thần giả quỷ, thậm chí còn tin cái gì mà thu thập máu của đàn ông, là có thể…”

“Ta có thể chứng minh những chuyện này chỉ là Vân quận chúa bịa đặt lung tung, hủy đi thanh danh của Cửu công chúa mà thôi.” Phong Ly Dạ thản nhiên nói.

Sở Vi Vân cắn môi một cái, uất ức đến mức muốn rơi nước mắt.

Dạ ca ca lại hoàn toàn đứng về phe của con tiện nhân này!

Nàng ta gấp đến nỗi nước mắt rơi xuống, muốn khóc lóc kể lể.

Nam Khánh lại có chút phiền lòng: “Nói tiếp đi.”

Sở Khuynh Ca thản nhiên nói: “Chỉ nói không thôi thì không có nghĩa gì, ta tình nguyện lấy hành động để chứng minh.”

“Được, trẫm cho ngươi cơ hội! Nếu ngay cả các đại thần cũng được mời tới, việc này nếu không thể nói rõ ràng, cho dù Sở Vi Vân lập chiến công cũng sẽ bị dân chúng chỉ trích.”

Sự tình, nhất định phải làm cho rõ ràng.

“Cửu công chúa, nếu ngươi giả thần giả quỷ, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Chỉ cần bệ hạ đã kiến thức qua uy lực của dụng cụ này, nhất định sẽ không cho rằng là ta đang lừa gạt người.”

Khuynh Ca nhìn Mộ Bạch một cái, Mộ Bạch gật đầu, đi tới trước mặt Nam Dương: “Mẫu thân, người là con gái của bệ hạ, không bằng để người và bệ hạ làm chứng trước.”

Nam Dương không nói lời nào, sắc mặt vô cùng không dễ coi, dù sao hiện tại hắn ta rõ ràng đứng ở phe Sở Khuynh Ca kia.

Bà ta vẫn hận Sở Khuynh Ca như trước!

Nhưng, bà ta cũng không bài xích bất cứ chuyện gì có thể chứng minh Sở Vi Vân không phải là con gái của Nam Tinh.

“Muốn bổn cung làm như thế nào?” Bà ta lạnh lùng hỏi.

Mộ Bạch lấy ra chén ngọc trong suốt: “Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, cần lấy chút máu trên đầu ngón tay người.”