Cửu Công chúa bảo Thế tử gia cút!
Nàng thế mà bảo hắn cút!
Trong thiên hạ, chưa có ai dám nói lời như thế với Thế tử gia khi đã trưởng thành, ngay cả đương kim Hoàng Thượng cũng không dám!
Nhưng nàng, chỉ là một Công chúa, một Công chúa chẳng làm nên trò trống gì, dường như không có một chút cống hiến nào với nước Sở, lại dám ngông cuồng như thế với Thế tử gia nhà bọn họ!
Phong Tứ vốn còn đang kính nể lá gan kinh người của cô nương này, trong nháy mắt đã luống cuống.

Đây không phải là vấn đề có can đảm hay không, đây rõ ràng là muốn chết!
Phong Ly Dạ không nói câu nào, ánh mắt trầm xuống, lộ ra vài phần sát khí.

Năm ngón tay hắn nắm chặt…
Phong Tứ bước nhanh đến, vội nói: “Gia, Công chúa chỉ là…”
“Nàng có quan hệ thế nào với ngươi? Ngươi cầu tình thay nàng?” Ánh mắt như đao của Phong Ly Dạ quét đến.

Phong Tứ lập tức trào ngược máu.


Lần này không phải bị dọa, mà thật sự rõ ràng cảm nhận được nội lực của Thế tử gia, đánh đến như bạt núi ngăn sông.

Lửa giận của Thế tử gia với hắn ta không hề ít hơn một chút nào so với Công chúa!
Tai họa trời giáng bất ngờ!
Nguyên Hạo thiếu gia trước đó bởi vì có việc, đã sớm rời khỏi Mạc Thành, bây giờ nơi này không ai có thể khuyên Thế tử gia!
“Thế tử gia, Công chúa nhà chúng thần chỉ là nhất thời vô tâm! Xin Thế tử gia thứ tội!”
Lam Vũ và Xảo Nhi đánh tói, một trái một phải, quỳ bên chân Phong Ly Dạ.

Xảo Nhi suýt chút đã bị nội lực tràn ra từ trên người hắn làm choáng váng, Lam Vũ cũng cảm giác được rõ ràng khí huyết đang bốc lên trong lồng ngực.

“Thế tử gia, chuyện này không liên quan đến Công chúa, trước khi xe ngựa của Vân Quận chúa đổ xuống, Công chúa vẫn đang trong xe ngựa, chưa từng đi ra ngoài, Công chúa làm sao có năng lực động tay vào xe ngựa của Vân Quận chúa?”
“Thật thế, xin Thế tử gia minh giám!” Xảo Nhi cũng tranh thủ gật đầu: “Công chúa thật sự không hề rời khỏi xe ngựa nửa bước, nô tỳ lấy đầu ra đảm bảo, vô cùng chính xác!”
“Thế tử gia, tuyệt đối đừng để kẻ gian che mờ!”
Nhưng lời này của Xảo Nhi, không chỉ không khiến lửa giận của Phong Ly Dạ lắng lại.

Ngược lại càng khiến sắc mặt hắn trầm xuống: “Ngươi nói ai là kẻ gian?”

“Ta…” Xảo Nhi run rẩy cả người, sợ mất mật: “Nô tỳ… nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết, Công chúa vô tội!”
Phong Ly Dạ lại chỉ nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca, đôi mắt như màn đêm nhìn không thấy điểm cuối cùng, lệ khí lại càng dày đặc hơn.

“Hừ! Nô tài tốt mà ngươi dạy ra, mỗi giờ mỗi khắc chỉ nghĩ đến nói xấu kẻ địch của ngươi!”
Từ lúc ban nãy khi Sở Vi Vân ngã xuống theo xe ngựa, bị thương, cho đến trước khi hắn đến, nàng ta chưa từng chỉ trích Sở Khuynh Ca một câu nào.

Bây giờ nha đầu bên cạnh Sở Khuynh Ca lại ám chỉ Sở Vi Vân nói xấu chủ tử nhà nàng ấy!
Chỉ như thế thôi, cũng đủ để trong lòng Phong Ly Dạ cảm thấy chán ghét!
Nếu không phải bình thường chủ tử dạy bảo như thế, một tên nô tài, làm sao dám nói lời như thế?
“Ồ.


Sở Khuynh Ca cũng học hắn, cười lạnh: “Trong lòng ngươi đã sớm kết luận, cần gì phải quan tâm người ngoài nói gì?”
“Bất kì chuyện gì không phải đều do Ly Thế tử ngươi định đoạt? Lời ta nói có thể thay đổi được gì?”
“Ngươi ám chỉ bổn Thế tử xử sự bất công?”
Công chúa yếu đuối như thế, Thể tử gia tùy tiện một chưởng là đã có thể lấy cái mạng nhỏ của nàng!
Không biết đã qua bao lâu, Phong Ly Dạ đột nhiên buông Sở Khuynh Ca ra, một ánh mắt nguy hiểm khiến trong lòng Sở Khuynh Ca dâng lên một cảm giác bất an.

Hắn muốn làm gì?.