Lúc Phong Ly Dạ đến, Sở Khuynh Ca đã xuống xe, an vị trên mặt đất.

Mộ Bạch vốn đang nấu thuốc buổi chiều, không ngờ rằng đội ngũ dừng lại, vừa đúng lúc mượn cơ hội này bưng thuốc đến, cho Công chúa uống trước.

Xảo Nhi đang hầu hạ Công chúa uống thuốc.

“Mộ Bạch tiên sinh nói dược liệu còn lại không nhiều, Công chúa, bát thuốc này dù như thế nào thì người cũng không thể nôn ra nữa.


Sở Khuynh Ca chỉ cười cười.

Nàng ngược lại là cũng muốn uống hết thuốc, không uống thuốc, bệnh lâu hết.

Tự nàng là bác sĩ, không thể nào không hiểu.

“Bây giờ đội ngũ dừng lại, Công chúa tranh thủ uống hết đi, không biết khi nào lại phải lên đường, đến lúc đó xe ngựa xóc nảy, chỉ sợ Công chúa lại nôn ra.


Sở Khuynh Ca cúi đầu, ngậm lấy bát thuốc.

Nha đầu này mặc dù lắm lời, vô cùng lắm lời, nhưng tâm lại tốt với nàng.


Nhưng không ngờ rằng, môi Sở Khuynh Ca vừa mới đụng đến bát thuốc, Phong Ly Dạ đã đến, lại vung tay lên.

Xoảng một tiếng, bát thuốc rơi trên đất, vỡ nát!
“Đừng mà!” Xảo Nhi muốn nhào đến cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa.

Bát thuốc nồng đậm, trong nháy mắt đã thấm vào đất vàng.

“Thế tử gia!” Xảo Nhi mặc dù rất sợ nam nhân trước mắt này, nhưng hôm nay lại phẫn nộ!
“Thuốc trước đó của Công chúa vẫn luôn nuốt không trôi, thuốc vừa uống đã nôn ra, đây là một bát duy nhất có thể uống hết!”
Nàng ấy chưa hề nói chuyện lớn tiếng như thế trước mặt Phong Ly Dạ, bởi vì nàng ấy sợ chết.

Nhưng nàng ấy lại càng sợ Công chúa xảy ra chuyện!
Thế tử gia, quá đáng quá rồi!
Phong Ly Dạ nheo mắt lại, căn bản không để nàng ấy vào mắt.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca đang ngồi dưới đất.

Một sợi dây đỏ, bị hắn dùng sức ném vào mặt nàng: “Chuyện tốt ngươi làm?”
Sợi dây kia rất nhẹ, nhưng bị tay hắn ném xuống, lại khiến mặt Sở Khuynh Ca trở nên đau rát.

Một vệt đỏ hiện lên trong nháy mắt.

Nàng nhặt sợi đây lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, không giận, nhưng môi đỏ lại cong lên.


“Ta không biết Thế tử gia đang nói gì? Thế tử gia có thể nói được tiếng người mà ta nghe hiểu không?”
Thân ảnh cao lớn bỗng nhiên đến gần.

Sở Khuynh Ca chỉ thấy cằm mình siết chặt, nam nhân đáng chết này, lại nâng mặt nàng lên.

Hắn nheo mắt lại: “Khiêu khích ta hình như khiến ngươi rất vui?”
“Ta vẫn là lời kia, Ly Thế tử, đừng đặt nặng mình quá!”
Sở Khuynh Ca cười yếu ớt, mặc dù mặt không còn chút máu, nhưng cười rất vui vẻ: “Nếu ngươi có chứng cứ chứng minh ta dùng một sợi dây làm gãy trục bánh xe của nữ nhân kia, vậy ngươi cứ hạ lệnh cho ta năm mươi quân trượng.


“Công chúa!” Xảo Nhi bị dọa sợ.

Năm mươi quân trượng, ngay cả một nam tử khỏe mạnh bình thường còn không chịu nổi, đừng nói là một cô nương!
Huống chi Công chúa bây giờ đã bệnh ra như thế này, chỉ cần mười trượng cũng đã có thể lấy mạng nàng!
Công chúa khiêu khích Ly Thế tử như thế, nhỡ đâu Thế tử gia thật sự muốn đánh nàng thì phải làm sao đây?
“Em vội cái gì?” Lời này mặc dù Sở Khuynh Ca nói với Xảo Nhi, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Phong Ly Dạ.

“Ta nói là, nếu hắn có chứng cứ.


Hừ, nàng chính là nhìn đúng, hắn không lấy ra được chứng cứ thực sự.

Một sợi dây có thể làm gãy được trục bánh xe kiên cố như thế? Ai mà tin?
Nhưng ở chỗ Sở Khuynh Ca, cho đến bây giờ chưa từng tồn tại hai chữ to gan.

Nhìn xem lửa giận của nam nhân càng lúc càng lớn, ý cười nơi khóe môi nàng càng lúc càng sâu.

“Thế tử gia, có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra, không lấy được chứng cứ, thì cút cho bổn Công chúa!”.