*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phương Thần hơi nheo mắt lại, dường như đối thủ vẫn còn thủ đoạn khác để khóa vị trí của hắn sau khi mất đi pháp bảo bản đồ.

Chỉ có điều phạm vi tìm kiếm không nhỏ cho nên muốn tìm được hắn cũng không dễ dàng.

"Đỗ sư huynh? Xem ra ở đây đã có một trong ba người có tu vi Hậu Thiên Cảnh cấp bảy, nhưng trong tình huống này đối phương dường như chỉ có một người chứ không có cùng hai người còn lại tập hợp. Chẳng lẽ là hắn ta đang muốn độc chiếm công lao?"

Khóe miệng Phương Thần hơi nhếch lên: “Nếu bây giờ xử lý hắn thì ta có thể ngăn cản ba người bọn họ liên thủ”.

Trong mắt người khác thì cấp ba đối chiến với cấp bảy chẳng khác nào hành động tự mình tìm chết.

Còn Phương Thần thì khác, hiện tại thực lực của hắn có thể sánh ngang với cấp bảy, chỉ có điều muốn giết cấp bảy cũng không dễ dàng đến vậy.

Nhưng hiện tại trong tay Phương Thần vẫn còn nhiều quân bài tẩy, bao gồm bạo phù, hỏa cầu phù, ngoài ra còn có Chiến Thiên đan giúp tăng lực chiến.

Hơn nữa hắn ta còn có hai đạo văn cùng với Thối Thể Cảnh cấp bảy,... Chỉ cần tỉ mỉ bố trí thì hắn nhất định có thể giế t chết tu sĩ cấp bảy.

“Ra tay cũng được, nhưng trước tiên ta phải dọn dẹp hết những kẻ ở bên cạnh hẳn ta để tạo thành cục diện một đối một mới có cơ hội thăng”.

"Tuy hơi phiền toái nhưng cũng không phải là không thể, nếu thất bại thì cứ bỏ chạy là được".

Hăn không do dự nữa, thu hồi ảo ảnh phù, trốn ra khỏi hang động, thông qua Hồn Thiên Ma Nhãn rất nhanh đã tìm được hai người nói chuyện trước đó.

Một trong hai người có tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng 5, người còn lại có tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng 4.

“Đúng là không xem ta ra gì, xem ra giế t chết một tên cấp 6 cũng chưa đủ để khiến các ngươi cảnh giác hơn, như vậy thì ta cũng không khách khí nữa!”

Hắn không hề do dự mà thi triển Cực Ảnh Bộ Pháp!

Thân ảnh của hắn lúc này giống y hệt một bóng ma, vô thanh vô thức xuyên qua rừng rậm, nhanh chóng lướt tới gần hai người kia!

Hai người kia giờ phút này cũng không phát hiện ra Phương Thần đang đến gần, vẫn còn đang biếng nhác tán dóc, vô cùng thong thả.

Cũng không còn cách nào khác, bọn họ đã tìm kiếm suốt mười ngày nhưng không tìm thấy gì.

Đỗ Thiên Cường khẳng định Phương Thần ở gần đây, nhưng bọn họ đã tìm kiếm suốt mười ngày, đổi lại là người khác thì cũng sẽ không chịu nổi.

"Ngươi cho rằng tiểu tử kia trốn ở đâu?", có người lười biếng hỏi.

“Mặc kệ đi”, một người khác ngáp dài nói: “Cho dù hắn có ở đâu thì cuối cùng công lao giết được hắn cũng không thuộc về chúng ta”.

"Cũng đúng". Hắn ta gật đầu, nhìn người bên cạnh rồi nói tiếp: “Ngươi nói...”

Hắn ta còn đang muốn phàn nàn chuyện gì đó thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có một chỗ bị phản quang.

Nhìn kỹ hơn thì mới thấy đó là một lưỡi dao sắc bén!

Bọn họ không ngừng thăm dò phía trước, không ngờ phía sau lại có người, càng không ngờ Phương Thần dám công kích mình!

"Cẩn thận!", hắn vừa muốn nhắc nhở, nhưng ngay khi hắn ta hét lên thì lưỡi dao sắc bén đã trượt qua.

Đầu người rơi xuống đất, nháy mắt bị mất mạng!

Đôi mắt hắn ta mở to, thậm chí cho đến lúc chết rồi cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Tên còn lại phản ứng, liền rút đao chém Phương Thần!

Nhưng tốc độ của Phương Thần vẫn nhanh hơn! Đồng thời, hắn cũng không có ý định giữ lại thực lực! “Kiếm Tự” Và “Chiến Tự” đều đã xuất hiện!

"Đây là Đạo Văn! Còn có tận hai Đạo Văn! Điều này sao có thể xảy ra! Tên †ạp chủng nhà ngươi làm sao có thể ngộ ra được Đạo Văn?"

Trong lòng tên kia chấn động, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, động tác tay hơi khựng lại!

Nhưng Phương Thần vẫn chưa dừng lại! Hắn bùng nổ toàn lực, chém xuống một kiếm!

Lúc này đối phương mới kịp phản ứng, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng chống cự.

Cho dù tu vi của đối phương cao hơn Phương Thần thì khi Phương Thần đã ra đoàn toàn lực ngay cả cường giả cấp bảy cũng không dám sơ suất, huống chỉ là hắn tai

Bang!

Một kiếm chém xuống ngay lập tức đánh bay thanh đao của đối phương rồi chém thẳng vào vai, chặt đứt một cánh tay của hẳn ta!

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên! Kèm theo đó là vẻ mặt vô cùng kinh hãi!

Lúc này Phương Thần đã giơ kiếm lên lần nữa, chỉ cần hạ xuống liền có thể lấy mạng hắn ta!

"Không! Đừng giết ta! Ta chỉ bị ép đến đây thôi! Hãy tha mạng cho tai” Răng rắc! Lời nói vừa dứt thì kiếm của Phương Thần cũng đã chém xuống.

Đôi mắt của kẻ kia trừng to, khuôn mặt tràn đầy sự hoài nghỉ và tuyệt vọng, cuối cùng hắn ta cũng bỏ mạng.

Phương Thần không hề dừng lại, lập tức chạy trốn về một hướng khác!

Những người khác nhất định ở gần đây, tuy rằng thanh âm đánh nhau ở đây không lớn nhưng chắc chắn đã thu hút sự chú ý của người khác.

Nếu nán lại thì rất có thể hắn sẽ bị nhắm tới, nếu như để bị bắt gặp thì sẽ rất rắc rối.

Quả nhiên ngay sau khi Phương Thần rời đi, ba bóng người đã lập tức xuất hiện ở đây.